Ông ta mặc trang phục ninja, sau lưng có hai thanh kiếm samurai vắt chéo!
“Đại nhân, phòng thủ của phủ Diệp rất mạnh, chỉ ở vòng ngoài thôi cũng có mấy chục võ giả cấp Thiên”.
“Bên trong phủ Diệp còn có một tông sư võ đạo trấn giữ!”
“Ba ninja của chúng ta đi vào cũng giết chết”, người đến bẩm báo, đẩy Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến lên phía trước: “Hai người phụ nữ này hình như có liên quan đến Diệp Bắc Minh!”
“Chúng tôi tiện tay bắt bọn họ về”.
Người đàn ông Đông Doanh liếc mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến, cười gằn một tiếng: “Các cô có quan hệ gì với Diệp Bắc Minh?”
“Liên quan gì đến ông?”
Tôn Thiến nổi giận lôi đình, còn chưa hiểu hết tình thế: “Các người đang làm cái quái gì vậy?”
“Ăn mặc sao giống cướp biển thế?”
“Các người đang đóng phim à?”
“Hay đang làm truyền hình thực tế gì đó?”
“Máy quay phim giấu đâu thế?”
“Nói cho ông biết, mau thả tôi ra, nếu không một cuộc điện thoại của tôi cũng khiến mấy tên khốn kiếp ăn mặc kỳ dị các người không có kết quả tốt đẹp gì đâu!”
Cô ta vẫn cho rằng mấy người này đang làm truyền hình thực tế.
Dù sao đây là xã hội hiện đại!
Ban ngày ban mặt từ đâu xuất hiện ra một đám ninja?
Loạn quá!
“Khốn kiếp!”, một tên ninja Đông Doanh tức giận, tát lên mặt Tôn Thiến: “Dám vô lễ với ông Itto Fuji! Chết cho tôi!”
Xoẹt!
Kiếm samurai rút ra khỏi bao, ánh sáng lạnh lẽo chém về phía đầu của Tôn Thiến.
“A!”
Tôn Thiến sợ ngây người, cô ta đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“Dừng tay!”
Người đàn ông Đông Doanh trách mắng thuộc hạ.
“Hắc!”
Kiếm samurai trở lại bao.
Ngư Ấu Vy ở trên đỉnh xưởng tôn kinh ngạc: “Ninja tinh anh của Đông Doanh, Yagyuu Itto Fuji! Sao ông ta lại đến Long Quốc?”
Lỗ tai Yagyuu Itto Fuji khẽ rung rung.
“Đám phế vật, bị theo dõi mà cũng không biết?”, Yagyuu Itto Fuji trách mắng.
“Không ổn, bị phát hiện rồi!”, Ngư Ấu Vy kinh hãi.
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười mấy thanh kiếm nhanh chóng bắn ra, đánh về phía vị trí của Ngư Ấu Vy.
“Vèo!”
Ngư Ấu Vy giống như mèo đêm, nhảy lên đỉnh xưởng tôn.