Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Ời”.

Lâm Huyền khoanh tay bước tới.

Ngay khi anh ta nhìn thấy Y Nam Tương thì cặp mắt sáng ngời.

Trang phục cô ta khoác lên mình phác họa đầy đủ dáng người quyến rũ ấy.

Từ vóc dáng, khí chất đến dung mạo không có chỗ nào để chê!

Đôi chân dài miên man ấy nếu ôm chặt mình thì sướng chết mất!

Y Thượng Khôn khiêm tốn bảo: “Thưa cậu đây, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không phải là người của Phần Thiên Tông”.

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”

Ông ta nói xong rồi quay người đi.

Chát…!

Lâm Huyền đưa tay lên cho ông ta một cú tát.

Ngay lập tức, Y Thượng Khôn bay ra ngoài, gương mặt già nua sưng phù.

Ông ta quỳ rạp xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!

“Bố ơi!”

Y Nam Tương hét lên, định bụng bước tới.

Vút!

Thân pháp của Lâm Huyền như ma như quỷ, mấy chốc đã chặn bước chân của Y Nam Tương, tóm lấy cổ tay của cô ta nói: “Cô gái à, ông ta là bố em à?”

“Thật xin lỗi, khi nãy đã làm bố em bị thương”.

“Hay là thế này đi, chỉ cần em đồng ý làm hầu gái bên cạnh tôi thì tôi sẽ cho người thả ông ta ra ngay”.

Anh ta quét mắt nhìn khắp cơ thể mềm mại của Y Nam Tương.

Rồi ánh mắt đó dừng lại ở một chỗ nhạy cảm!

Y Nam Tương phun nước miếng lên mặt anh ta nói: “Đồ trơ tráo!”

Nước miếng của cô ta phun lên cái trán rồi chảy xuống, gương mặt của Lâm Huyền tối sầm: “Con khốn, mày chán sống rồi à?”

“Ông đây nhìn trúng mày là vinh hạnh của mày đấy, con mẹ mày, cho chút mặt mũi mà đéo cần hả?”

“Nếu đã vậy thì để tao cho mọi người thấy tao lột hết đồ của mày thế nào!”

Anh ta đưa tay lên.

Tay hướng về phía ngực của Y Nam Tương.

Xoẹt xoẹt!

Quần áo của cô bị xé một mảng lớn.

Nước da trắng ngần lộ ra.

“Á…”

Y Nam Tương sợ tái mặt, vội vàng đưa tay lên che ngực.

Y Thượng Khôn đứng phắt dậy, đánh về phía Lâm Huyền, hét lớn: “Thả con gái tôi ra, tôi liều cái mạng già này với cậu!”

Lâm Huyền tung cước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui