Đám người Y Thượng Khôn đồng ý, ông ta lại nói: “Đúng rồi, tông chủ, nếu người muốn có được tinh hồn sa, có thể đi hỏi thăm các thương hội lớn”.
“Có lẽ bọn họ có cách!”
“Thương hội?”
Diệp Bắc Minh khẽ động lòng: “Được, tôi biết rồi”.
Trong đầu anh hiện lên một cái tên: thương hội nhà họ Ngô!
…
Chuyện của Phần Thiên Tông nhanh chóng được truyền đi.
Cả Côn Luân Hư chấn động!
“Sát thần Diệp Bắc Phong xuất hiện, trở thành tông chủ của Phần Thiên Tông?”
“Các thế lực từng ra tay với Phần Thiên Tông mười năm trước, chủ yếu là những thế lực xuất hiện ở Phần Thiên Tông đều bị sát thần Diệp Bắc Phong giết hết sạch? Hơn hai mươi ngàn võ giả chết!”
“Trưởng lão Vương Bá Thông của cung Hạo Miểu chết ở Phần Thiên Tông!”
“Kiếm thần Hạc Phong Lang của Thiên Kiếm Tông ngã xuống, bị sát thần Diệp Bắc Phong giết!”
“Một thanh niên trẻ không rõ tên của Điện kỵ sĩ Thánh Long cũng chết ở Phần Thiên Tông? Nghi rằng lai lịch kinh người?”
Những người được biết thông tin đều trợn mắt há hốc miệng.
Tê dại da đầu!
Hít khí lạnh!
“Suýt!”
“Vãi!”
“Diệp Bắc Phong này, đúng là không hổ là sát thần!”
“Hắn tự xưng là sát thần, tôi cũng không phản bác!”
“Quá kinh người, quá khủng bố rồi!”
…
Trong lúc đó.
Trong mật thất của học viện Thiên Thần.
Hàn Bát Chỉ đang bế quan tu luyện, đột nhiên mở mắt.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi!
Ngụm máu tươi đó hóa sương trong không khí, hóa thành hình dạng của Diệp Bắc Minh: “Hàn Bát Chỉ!”
Huyết hồn chú!
Liên lạc với huyết nô cách hàng ngàn hàng vạn dặm.
Đôi mắt già nua của Hàn Bát Chỉ đầy chấn hãi, không hề chậm trễ quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”
“Không biết chủ nhân đến có gì giao phó?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Nhà họ Diệp Côn Luân Hư và Phần Thiên Tông, tôi bảo kê!”
“Mặc kệ ông dùng cách gì, sau này tôi không cho phép bất kỳ thế lực nào gây rắc rối cho họ”.
Hàn Bát Chỉ ngẩn người, hơi khó xử: “Chủ nhân, sợ rằng…”