Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Diệp Bắc Minh lên đài võ đạo lĩnh cái chết!”
“Diệp Bắc Minh, mày lên đi, còn do dự cái gì?”
Đám người nhà họ Quân hò hét, lo sợ Diệp Bắc Minh không lên đài võ đạo.

Tất cả đang lên tiếng khích bác anh!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, hư ảnh vụt lóe, nhảy lên đài võ đạo, đứng đối diện với Quân Kiếm Phong.

Anh trực tiếp lên tiếng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, đừng nói tôi ức hiếp ông”.

“Tôi nhường ông ba chiêu, trong vòng ba chiêu, nếu có thể ép tôi ra tay, thì coi như tôi thua!”
Soạt!
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Gần như tất cả mọi người có mặt đều trừng mở muốn rớt con mắt.

Diệp Bắc Minh nói cái gì?
Đây là nơi nào chứ! Mẹ kiếp, đây là đài võ đạo đó!
Là nơi phân định sống chết!
Quân Kiếm Phong có thực lực thế nào?
Ông ta là người đứng thứ nhất giới võ đạo Trung Hải!
Diệp Bắc Minh lại nói nhường ông ta ba chiêu, lời như vậy mà cũng dám nói ra miệng, đúng là cuồng ngạo hết sức.

Quân Kiếm Phong tức giận đến bật cười, ngay cả ông ta cũng không nhịn được, cười suýt chảy ra nước mắt: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày điên rồi phải không?”
“Hay là mày cho rằng hôm nay sẽ chết chắc, cho nên nói ra lời ngu xuẩn như vậy?”
“Ba chiêu, ông có ra tay không?”, Diệp Bắc Minh cau mày.

“Mày muốn chết hả!”
Quân Kiếm Phong nổi giận.

Anh đang sỉ nhục ông ta!
Quân Kiếm Phong giơ chân dậm xuống một cái, một luồng sóng khí đáng sợ từ trên người bùng phát ra.

Phập!
Mặt sàn đài võ đạo ngọc trắng xuất hiện một dấu chân sâu nửa tấc, đá nứt vỡ.

Còn cơ thể Quân Kiếm Phong cũng nhanh chóng lao ra như hỏa tiễn!
Ầm!
Đánh ra một quyền, hổ gầm rồng thét, ép thẳng trái tim của Diệp Bắc Minh!
Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Quân Kiếm Phong có thể đánh chết Diệp Bắc Minh bằng một quyền.

Soạt!
Diệp Bắc Minh trượt chân một cái, rất dễ dàng tránh được quyền của Quân Kiếm Phong.

“Cái gì?”
“Tránh được rồi?”
“Làm sao có thể!”
Rất nhiều người cảm thấy bất thường.

Có người cười lạnh lùng: “Hội trưởng Quân đang cho anh ta cơ hội đấy”.

“Cũng có thể”.

Vài người đứng xem đều gật đầu.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ nhất”.

“Muốn chết hả!”
Quân Kiếm Phong nheo đôi mắt, trong lòng bùng phát ngọn lửa giận vô tận.

Nắm đấm chuyển thành vuốt chim ưng, vồ lướt sang ngang, mang theo âm thanh phá vỡ không trung, tóm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh.

Xoẹt xoẹt!
Tốc độ cực nhanh.

Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn chắp hai tay sau lưng, tránh được móng vuốt đó, thản nhiên lên tiếng: “Chiêu thứ hai!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh!
Có người đã cảm thấy không đúng.

“Chết đi cho tao!”
Quân Kiếm Phong quát lên một tiếng, một luồng sóng khí mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể ông ta.

Đây là biểu hiện của nội lực phát ra bên ngoài, nếu người bình thường ở cách ông ta trong vòng năm mét, thì sẽ bị chấn động đến chết.

Quân Kiếm Phong tung ra đồng thời hai quyền, đánh ra cả tiếng nổ, trên đầu nắm đấm xuất hiện sóng khí màu trắng.

Tốc độ cực nhanh.

Diệp Bắc Minh dậm chân, nhẹ nhàng nhảy lên ba mươi mét.

Hai quyền của Quân Kiếm Phong đấm vào không khí, không phanh kịp, suýt nữa lao ra khỏi đài võ đạo, khó khăn lắm mới dựng lại được bên rìa.

Ông ta nổi giận, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh đáp xuống từ trên không trung: “Diệp Bắc Minh, như vậy vui lắm hả?”
“Tao xem mày có thể tránh được đến bao giờ!”
Quân Kiếm Phong quát lớn một tiếng, trán nổi gân xanh.

Ông ta cảm thấy mình như một tên hề, bị Diệp Bắc Minh đùa giỡn!
Cực kỳ giận dữ!
Quân Kiếm Phong lập tức điều động nội lực trong đan điền, ông ta như mãnh hổ, xông về phía Diệp Bắc Minh đáp xuống đài võ đạo.

“Chiêu thứ ba, kết thúc”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu.

Sau đó, anh trầm giọng quát nói: “Quân Kiếm Phong, Quân Vô Hối muốn giết tôi, cho nên tôi giết hắn ta!”
“Quân Vô Tà hại cả đời người anh em của tôi, thì phải trả giá bằng tính mạng!”
“Trước nay Diệp Bắc Minh tôi không giết người vô tội, nhưng cũng sẽ không tha cho người muốn giết mình!”
“Ông hẹn tôi đến đài võ đạo, dùng danh tiếng của tôi để thể hiện sư uy nghiêm của nhà họ Quân ông, tâm này phải diệt!”
“Hôm nay tôi giết ông, ông đừng không phục!”
“Tôi nhường ông ba chiêu, đã là nhân từ lắm rồi!”
“Đừng để người khác cho rằng tôi ức hiếp nhà họ Quân!”
“Đã qua ba chiêu, ông đi chết đi!”
Quân Kiếm Phong cười lớn xông đến: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là ai?”
“Giết tao? Kiếp sau đi!”
Ông ta như mãnh hổ vùn vụt xông đến!
Thịch! Thịch! Thịch!
Mỗi một bước chân đều để lại dấu chân sâu trên đài võ đạo ngọc trắng.

Ông ta đến trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đập một quyền về phía cổ họng của anh!
Khoảnh khắc nắm đấm của Quân Kiếm Phong sắp chạm đến da của Diệp Bắc Minh.

Phập!
Diệp Bắc Minh mới đột ngột tung quyền, một luồng nội lực màu trắng đáng sợ gần như ngưng tụ thành chất rắn, xuất hiện trên nắm đấm của Diệp Bắc Minh.

Cánh tay gập lại!
Nắm đấm bắn ra!
Rơi xuống lồng ngực của Quân Kiếm Phong!
“Phụt!”
Quân Kiếm Phong bay ra xa, nằm trên đài võ đạo như chó chết.

Tim ngừng đập!
Người đứng đầu giới võ đạo Trung Hải, Quân Kiếm Phong, chết!
Soạt! Soạt! Soạt!
Tất cả mọi người có mặt đều đứng bật dậy!
Đồng tử cũng trố ra!
Vẻ mặt đầy chấn hãi!
Toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Vang lên tiếng hít khí lạnh.

“Suýt!”
Mọi người đều tưởng tượng đến các loại khả năng của cuộc chiến này, duy nhất không ngờ đến, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền!
Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn Quân Kiếm Phong thêm một cái, quay người nhảy xuống khỏi đài võ đạo, lên xe của Tô Mạc Già: “Đi thôi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui