Có lúc nào thương hội nhà họ Ngô lại có nhiều nhân vật lớn đến như vậy?
Roạt!
Trong bầu không khí xôn xao sôi sục, bỗng nhiên một đường kiếm khí vút lên trời xanh.
Tất cả mọi người đều kinh sợ quay đầu: “Vãi, không phải còn có người nữa chứ?”
Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm cổng lớn thương hội nhà họ Ngô.
Liền sau đó!
Một ông lão râu tóc bạc phơ chậm rãi đi đến.
Ông ta rất giản dị mộc mạc, giống như một con thương long ngủ say.
Khi nhìn thấy ông lão này.
Bách Hiểu Sinh sợ đến suýt nổ tim, hét lớn: “Đây là…”
Vù!
Cuối cùng khoảnh khắc ông lão đó bước vào thương hội nhà họ Ngô, cả hiện trường được một phen trời xoay đất chuyển.
Một luồng khí tức cường mạnh chấn động mãnh liệt!
Rõ ràng người này không ra tay, lại giống như một con mãnh thú hồng hoang, khiến người ta đứng cũng không vững.
Thời gian dường như ngừng trệ!
“Ực ực!”
Bách Hiểu Sinh nuốt nước miếng, giọng và tay cầm bút đều run rẩy: “Đứng thứ tám trăm chín mươi chín trong lịch sử bảng xếp hạng Côn Luân!”
“Kiếm chủ kinh thiên của Thiên Kiếm Tông!”
Soạt!
Khoảnh khắc đó.
Toàn trường như chết lặng!
Dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Bao gồm cả Bách Hiểu Sinh, tất cả mọi người đều kinh hãi cúi đầu.
“Đế chủ Thanh Long, Bách Dặm Nhất Kiếm, Bá Đao…”
“Tiền Vạn Sát, Bạch Mi đạo nhân, Trần Nhất Chỉ, Phương Vạn Địch…”
“Và… Kiếm Chủ Kinh Thiên!!!”
“Ôi chúa ơi!”
Vô số võ giả như ngừng thở, điên cuồng gào thét.
Con mẹ nó chứ!
Thực lực của những người này là không thể nghi ngờ, tuyệt đối vượt qua cảnh giới Võ Thần sơ kỳ!
Tám nhân vật lớn trên cảnh giới Võ Thần sơ kỳ ra tay?
Còn có lão nhân chưa chết từ hơn 1000 năm trước?
Khoảnh khắc này!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Bắc Phong hiện lên một tia đồng tình.
Ồ!
Cũng ở giây phút đó, mọi người đều sững sờ.