Trong một sơn cốc lối vào đất tổ Côn Luân Hư.
Các ngày đất tổ mở còn hai ngày.
Trong sơn cốc người người tấp nập, đều là võ giả trẻ tuổi.
Thanh niên bình thường đều có tiền bối của gia tộc đi cùng, người một thân một minh đến đây chỉ có Diệp Bắc Minh.
Thu hút chú ý của một vài võ giả!
Anh cũng không dịch dung, mà lộ ra tướng mạo thật!
Vì vậy.
Không ai nhận ra anh!
“Ha ha, Võ Tôn trung kỳ mà cũng dám đến đây?”
“Chẳng lẽ cho rằng ai cũng có thể tiến vào được đất tổ Côn Luân Hư?”
Mấy võ giả trẻ tuổi ngạo mạn nhiều lời nói.
Bọn họ mang đến bàn ghế, lều vải.
Vừa uống trà vừa chờ.
Diệp Bắc Minh đi thẳng đến trước mặt một cậu thanh niên: “Tôi muốn chỗ này”.
Soạt!
Giây tiếp theo.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
“Thằng nhóc này điền rồi?”
Khiếp sợ!
Bất ngờ!
Không tưởng tượng nổi!
Ánh mắt cậu thanh niên vừa mở miệng ra liền híp lại: “Nhóc con, mày biết mình đang nói chuyện với ai không? Nhà họ Kim tao…”
Mấy lão giả sau lưng hắn cũng đứng lên!
Diệp Bắc Minh bước vào trong lều, kéo màn che lên.
Bùm!
Một tiếng vang.
Mùi máu tanh truyền tới.
Trong lều chớp mắt yên tĩnh!
Những võ giả khác bật cười lắc đầu: “Thằng ngu xuẩn không biết trời cao đất dày!”
“Nhà họ Lưu là thế lực hạng ba, tên nhóc này không phải đang tự tìm cái chết sao?”
“Hắn chán sống rồi hả!”
“Con mẹ nó thật buồn cười, giả bộ một lúc lâu, trực tiếp bị người nhà họ Kim giết chết trong nháy mắt!”
Mọi người đều cho rằng Diệp Bắc Minh đã chết.
Chỉ có một vài lão giả con ngươi đông cứng, kiêng kỵ nhìn về phía lều vải nhà họ Kim.
Thiếu nữ bên cạnh hỏi: “Ông nội, sao vậy?”
Cô ta tên là Hứa Yến Như, tiểu thiên tài nhà họ Hứa!