Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Trong một ngày ngắn ngủi.

Đệ nhất Trung Hải Quân Kiếm Phong chết.

Lão gia chủ nhà họ Doãn, Doãn Thiên Hùng chết!
Lão gia chủ nhà họ Trương, Trương Nhất Phong chết!
Giới võ đạo Trung Hải lập tức sôi sùng sục.

“Tại sao có thể như vậy?”
“Nghe nói có một người tiến vào nhà họ Doãn, đánh chết ông cụ Doãn!”
“Mà ông cụ Trương chết trong trận hỏa hoạn, thư phòng hóa thành tro, đưa đi bệnh viện cấp cứu mới phát hiện, gân mạch toàn thân ông cụ Trương nát hết!”
Có người nghi ngờ: “Không biết phải Diệp Bắc Minh làm không nhỉ?”
“Không thể nào!”
“Đùa gì thế, trong một ngày Diệp Bắc Minh giết liên tiếp ba người? Tuyệt đối không thể nào!”
“Hơn phân nửa là kẻ địch báo thù!”
Vô số người trong giới võ đạo đang bàn luận.

Ngay cả giới nhà giàu Trung Hải cũng sôi sùng sục.

Đối với người bình thường mà nói, mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên, không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

...!
Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh ngồi ở trong xe, nhìn danh sách trong tay.

Sau tên của Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong lại có thêm một người.

“Còn 27 người!”
Nghe đến đây, Tô Mạc Già kinh hãi.

Thông tin trong danh sách này là cô ta thu thập cho Diệp Bắc Minh.

Lời này của Diệp Bắc Minh là có ý gì?
Còn 27 người?
Tô Mạc Già nghĩ đến hậu quả đáng sợ, vội vàng hỏi: “Tiểu sư bá, anh… anh muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ anh muốn giết hết người trong danh sách này?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai”.

Tô Mạc Già sắp phát điên rồi, cô ta vội vàng nói: “Tiểu sư bá, anh đừng kích động”.

“Tôi không biết anh có thực lực gì, có lẽ anh thật sự có thể giết sạch bọn họ!”
“Nhưng vì giới võ đạo Long Quốc, anh không thể giết bọn họ!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ồ?”
Tô Mạc Già nói nhanh: “Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong còn may, chỉ là gia tộc võ đạo bình thường”.

“Quân Kiếm Phong đã là hàng ngũ thế gia!”
“Quân Kiếm Phong chết trên đài võ đạo, không có lý do làm gì anh”.

“Nhưng nếu anh giết những người còn lại trong danh sách, nhất định sẽ khiến nhiều người tức giận!”
“Những người này thân phận địa vị rắc rối phức tạp, cuối cùng nói không chừng có người muốn gây áp lực tới Long Hồn! Đến khi đó, Long Hồn không bảo vệ nổi cho anh đâu”.

Diệp Bắc Minh ra vẻ thờ ơ.

Thù của bố mẹ không thể nào không báo!
Nhìn thái độ này của Diệp Bắc Minh, Tô Mạc Già gấp gáp.

Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, Chu Nhược Giai gọi điến đến, mời anh cùng ăn cơm tối.

Diệp Bắc Minh đồng ý, bảo Tô Mạc Già dừng xe, chạy thẳng đến trường đại học Trung Hải.

Sau khi Diệp Bắc Minh đi, Tô Mạc Già vô cùng gấp gáp, gọi một cuộc điện thoại về Long Đô.

“Alo, sư phụ, chuyện lớn rồi, tiểu sư bá giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong!”
“Anh ta còn nói muốn giết chết tất cả người trong danh sách chết, giết hết toàn bộ!”, Tô Mạc Già vội vàng nói.

Lục Tuyết Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày: “Mạc Già, con đừng có gấp, cái gì mà danh sách chết, xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Mạc Già kể hết mọi chuyện cho Lục Tuyết Kỳ.

Sau khi Lục Tuyết Kỳ nghe xong, con ngươi lóe lên.

Cô ấy trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Được rồi, sư phụ đã hiểu”.

“Sư phụ, người không ngăn cả tiểu sư bá sao?”
Tô Mạc Già vội hỏi.

Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười: “Tiểu sư đệ muốn giết người, tại sao sư phụ phải ngăn cản?’
“Nếu nó cần, nhớ phải giúp nó giết!”
“Cái gì?”
Tô Mạc Già ngây ra.

Tình huống gì vậy!
“Sư phụ, nếu những người này chết, cao thủ võ đạo Long Quốc chúng ta sẽ không còn, đến lúc đó giới võ đạo sẽ loạn hết lên đấy”.

Lục Tuyết Kỳ cười ngạo nghễ: “Dù khắp thiên hạ loạn, vậy thì đã sao?”
“Tiểu sư đệ muốn giết thì để nó giết!”
“Xảy ra chuyện, sư phụ chịu trách nhiệm”.

...!
Diệp Bắc Minh đến cửa đại học Trung Hải.

Chu Nhược Giai đã chờ từ lâu.

Tô Ấu Ninh cũng ở bên cạnh.

Cả hai đều ăn mặc trẻ trung và xinh đẹp, nếu xét về khuôn mặt và vóc dáng, Chu Nhược Giai vẫn hơn một bậc.

Xe taxi dừng lại.

Thấy Diệp Bắc Minh xuống xe, Chu Nhược Giai trực tiếp nhào vào lòng anh: “Anh Bắc Minh”.

Bên đường lập tức truyền đến ánh mắt ghen tỵ!
Tô Ấu Ninh cười chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, chào anh, lại gặp mặt rồi”.

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

“Nhược Giai, muốn đi đâu?”
Chu Nhược Giai ôm cánh tay Diệp Bắc Minh: “Em muốn đi dạo phố, lâu rồi không đi”.

“Được, chúng ta đi dạo phố”.

Diệp Bắc Minh gật đầu đầy cưng chiều,
Quả thật khác hẳn với sự quyết đoán sát phạt khi đối mặt với kẻ thù!
Ba người đi đến phố đi bộ xa hoa nhất ở Trung Hải.

Có các loại thương hiệu nổi tiếng, khách sạn hàng đầu, cái gì cần có đều có.

Chỉ cần là đồ Chu Nhược Giai thích, Diệp Bắc Minh đều quẹt thẻ không chớp mắt.

Trong hơn một tiếng ngắn ngủi đã tốn trên một triệu.

Tô Ấu Ninh sợ đến ngây người!
Suy nghĩ kỹ thì ở buổi đấu giá Sotheby's, Diệp Bắc Minh đã dám thét giá một trăm tỷ, tuyệt đối không phải người bình thường.

Hai ngày nay Tô Ấu Ninh đã truy hỏi Chu Nhược Giai vô số lần, Diệp Bắc Minh là ai.

Nhưng Chu Nhược Giai không nói cho cô ta biết!
Khiến cô ta cũng không biết làm sao.

Cùng lúc đó, Ngụy Yên Nhiên và một khách hàng vừa ký xong một đơn hàng, đi ra từ một khách sạn cao cấp.

Ánh mắt liếc qua, vừa vặn nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai thân mật đi ra từ thang máy dưới tầng.

Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác: “Anh Diệp, sao anh ta lại ở đấy”.

“Cô gái bên cạnh là ai?”
Trong chớp mắt này.

Ngụy Yên Nhiên lại không biết làm sao!
Hít thở cũng trở nên dồn dập.

Cô ta có chút phiền não, có chút tức giận!
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn.

Cô ta nghĩ ngợi trong chốc lát, hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi điện cho Diệp Bắc Minh.

Điện thoại được kết nối.

Ngụy Yên Nhiên dò hỏi: “Anh Diệp, anh… anh đang làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh không chút giấu giếm: “Tôi đang đi dạo phố với bạn gái, cô có việc gì sao?”
Bạn gái...!
Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên chua xót, cô ta im lặng chừng mười giây mới nghĩ ra được một lý do: “Tối nay… tối nay có buổi dạ tiệc, anh có đến tham gia không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui