Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Cậu!”

Mẹ Hạ sợ đến nhếch nhác bỏ chạy.

Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt dịu dàng: “Nhược Tuyết, anh làm vậy liệu có quá đáng quá không?”

Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: “Anh làm đúng lắm, từ nhỏ, em đã là công cụ của mẹ em rồi”.

“Giữa mẹ và em ngoại trừ quan hệ máu mủ, thực sự không có chút tình mẹ con!”

“Cứ vậy đi, anh Bắc Minh, em mệt rồi, em muốn quay về gặp bố mẹ em!”

Diệp Bắc Minh biết.

Hạ Nhược Tuyết đang nói đến bố mẹ nuôi của cô ấy.

Khẽ gật đầu: “Anh đưa em đi”.

Tâm trạng của Hạ Nhược Tuyết tốt hơn rất nhiều.

Trên đường quay về, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về một hướng: “Nhược Tuyết, em đợi anh một chút, có người theo dõi”.


“Có người đang theo dõi chúng ta ư?”

Hạ Nhược Tuyết cũng cảm thấy không đúng.

“Bắt lại là biết ngay!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Soạt!

Anh hóa thành một tàn ảnh tại chỗ, trực tiếp xông lên.

Ở vị trí góc rẽ trong ngõ, vẻ mặt của hai người đàn ông biến sắc: “Không ổn, bị phát hiện rồi!”

“Chia ra chạy đi!”

Soạt! Soạt!

Hai bóng hình trong bóng tối chia nhau xông ra.


Diệp Bắc Minh đánh một quyền vào không khí!

Một con huyết long từ nắm đấm bay ra!

Phập!

Một bóng đen trong đó lập tức bùng nổ, hóa thành sương máu!

Một người còn lại quay đầu nhìn một cái, hít khí lạnh!

Một chiếc giày thể thao đạp đến.

Phập!

Lồng ngực người đàn ông đau dữ dội, bị Diệp Bắc Minh đạp ngã dưới đất.

Xương cốt toàn thân đều gãy hết, hoảng sợ cầu xin: “Đại nhân, xin tha mạng!”

Nhìn cách ăn mặc và khẩu âm của người này, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Anh ra từ Côn Luân Hư phải không?”



Cùng lúc đó.

Mộ Thiên Thiên đã tiến vào Côn Luân Hư, đến bên ngoài rừng rậm ma thú.

Sau khi chắc chắn Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cuối cùng thở nhẹ một hơi: “Diệp Bắc Minh? Thiên phú thật đáng sợ, không hổ là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận