“Cút!”
Diệp Bắc Minh đi sâu vào trong phủ Giả.
Những người này xông lên ngăn cản!
Kiếm Đoạn Long chém ra, kiếm khí tung hoành, những người này trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Phòng ngự phủ Giả cơ bản không cản được Diệp Bắc Minh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa!”
“Khí tức sinh mạng của cô gái kia biến mất rồi!”
“Cậu còn ba phút, nếu não chết thì coi như hoàn toàn hết cách cứu chữa”.
...!
Lúc này.
Hạ Nhược Tuyết nằm ở trên bàn mổ, mặt đẹp lạnh băng.
Nơi ngực cô ấy có một lỗ thủng lớn.
Tim bị người ta lấy mất!
Chuyển vào trong cơ thể cháu trai Giả Khiếu Lâm.
Tách! Tách! Tách!
Máy hô hấp nhảy theo tiết tấu.
Lý thần y mỉm cười nói: “Ông Giả, chúc mừng ông!”
“Phẫu thuật rất thành công!”
Bộp bộp bộp bộp!
Trong phòng truyền tới tiếng vỗ tay.
Giả Khiếu Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết ở bên cạnh, ông ta hạ lệnh: “Kéo ra ngoài chôn đi, đừng để ai biết”.
“Rõ!”
Một đám người làm đang định ra tay.
Đột nhiên.
“Anh là ai?”
“A!”
Một tràn tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Sau đó một người đàn ông toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ bừng xông vào, cầm trong tay một thanh kiếm gãy đầu rồng mang phong cách cổ xưa!
“Nhược Tuyết!!!”
Diệp Bắc Minh liếc nhìn Hạ Nhược Tuyết trên bàn mổ.
Xông đến ‘thi thể’ Hạ Nhược Tuyết.
Nhiệt độ dần mất đi!
Đáng tiếc không còn tim.
Diệp Bắc Minh không chút khách khí, xông đến bên cạnh cháu trai của Giả Khiếu Lâm.
Chìa tay túm lấy tim cậu ta!
“Phốc!”
Cảnh tượng xuất hiện khiến ai cũng khiếp sợ!
Tim vừa mới chuyển xong, vậy mà lại bị Diệp Bắc Minh lấy ra.
Đám người Diệp Thần Y cũng sợ đến trợn tròn mắt.
Diệp Bắc Minh đặt tim của Hạ Nhược Tuyết vào trong cơ thể cô ấy.
Đồng thời, lấy ra mười ba cây kim bạc!
Đâm vào huyệt đạo của Hạ Nhược Tuyết.
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Hồi sinh người chết!
Giả Thiếu Lâm như sắp phát điên: “Long Nhi!!!”
Khoảng 30 giây sau, Hạ Nhược Tuyệt đã tỉnh lại.
Cô ấy mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh...!là...!là cậu sao?”
“Tớ chết rồi ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nhược Tuyết, yên tâm, cậu sẽ không chết đâu”.
Hạ Nhược Tuyết cười nhợt nhạt rồi ngất xỉu.
Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, Diệp Bắc Minh xoay hướng mắt: “Các người đáng chết!!!”
Giả Khiếu Lâm khóe mắt co quắp: “Cậu là ai?”
Phốc!
Trả lời ông ta chính là một kiếm chém tới của Diệp Bắc Minh!
“Bố!”
“Ông cụ!”
Đám người nhà họ Giả kêu lên.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi nhà bọn họ giống như thần chết.
Ba mươi phút sau.
Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết rời đi, quay lại phòng trọ của cô ấy.
Tôn Thiến đã quay về, nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết toàn thân là máu, Diệp Bắc Minh cũng ướt sũng người, Tôn Thiến sợ đến ngây người.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhược Tuyết sao vậy?”
Tôn Thiến vô cùng gấp gáp.
Diệp Bắc Minh viết một vài dược liệu ném cho Tôn Thiến, hô lớn: “Tôn Thiến, lập tức mua cho tôi một vài loại thuốc bắc”.
“Được, tôi lập tức đi đây”.
Tôn Thiến biết, những dược liệu này để cứu Hạ Nhược Tuyết.
Cô ta chạy ra khỏi tiểu khu, xông pha trong màn mưa.
Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào phòng, đặt trên giường.
Quỷ Môn Thập Tam Châm giữ được mạng của Hạ Nhược Tuyết.
Nhưng cần một vài dược liệu mới có thể khiến vết thương khép miệng!
...!
“Bố!!!”
Giả Thiên Nam về nhà, nhìn thấy đám người Giả Khiếu Lâm nằm trên đất đã chết từ lâu.
Giả Thiên Nam như muốn phát điên.
Buổi tối ông ta tăng ca ở công ty, vì vậy không về.
Sau khi về nhà mới phát hiện biến cố xảy ra.
Tất cả võ giả trong nhà đều bị đánh gục!
Tất cả tầng lớp cấp cao ở phủ Giả không một ai may mắn thoát nạn, tất cả đều bị người ta một kiếm chém chết.
Chỉ có những người giúp việc bình thường mới may mắn tránh được một kiếp!
“Là ai, là ai tiến vào nhà họ Giả?!!! Lấy camera cho tôi!”
Rất nhanh camera thu hình đã được lấy ra.
Một cậu thanh niên tay cầm kiếm gãy giết tầng lớp cấp cao nhà họ Giả.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó!
Giả Thiên Nam toàn thân chấn động: “Diệp Bắc Minh, là Diệp Bắc Minh!”
Giang Nam và Trung Hải đều xảy ra chuyện lớn như vậy, Giả Thiên Nam đã xem qua hình của Diệp Bắc Minh.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh sao lại xông vào nhà họ Giả?
Ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra: “Alo, anh cả… bố bị Diệp Bắc Minh giết…”
Lúc này.
Trong quân doanh Kim Lăng cách đó mấy trăm dặm.
Giả Tòng Nhung nhận được tin tức, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Vua Kim Lăng, Cổ Tòng Nhung!
Con trai trưởng nhà họ Giả!
Giả Tòng Nhung đỏ mắt: “Em nói gì, bố chết? Bị Diệp Bắc Minh giết, làm sao có thể!”
Giả Thiên Nam nói: “Anh cả, là thật, em nhìn qua camera, chắc chắn là Diệp Bắc Minh”.
Ông ta sao chép lại video.
Gửi cho anh cả Giả Tòng Nhung.
Giả Tòng Nhung xem xong video, tức giận đến mức máu sôi trào!
“Diệp Bắc Minh!”
Giả Tòng Nhung như sắp cắn nát hàm răng.
Ông ta cố nén tức giận và oán hận, nói: “Em hai, trước tiên em thu dọn thi thể của bố trước, Diệp Bắc Minh này đã là một người chết”.
Giả Thiên Nam hỏi: “Anh cả, anh muốn làm gì?”
Giả Tòng Nhung lắc đầu: “Diệp Bắc Minh quá kiêu ngạo!”
“Hôm nay ở Trung Hải, hắn giết Quân Kiếm Phong, đắc tội với nhà họ Quân! Lại giết thêm Quân Thiên Hùng và Trương Nhất Phong, con trai của hai người này đều lấy con gái của các nhân vật lớn ở Long Đô”.
“Bọn họ đã sớm bất mãn với Diệp Bắc Minh!”
“Tối hôm nay, Diệp Bắc Minh lại xông vào nhà họ Giả Kim Lăng chúng ta, một ngày đắc tội với vô số gia tộc, chúng ta còn có camera, tội danh của Diệp Bắc Minh đã thành, hắn không chối được đâu!”
“Anh phải báo lên Long Hồn!”
Trong đêm hôm đó, thảm án nhà họ Giả truyền khắp tầng lớp cấp cao trong Long Quốc.
Kinh sợ!
Trong phòng họp trụ sở chính Long Hồn.
Sắc mặt tất cả mọi người vô cùng khó coi.
“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Xông vào đại sứ quán Hùng Quốc, dẫn đến kháng nghị quyết liệt từ bên đó! Long Quốc chúng ta mất hết mặt mũi ở quốc tế”.
“Hắn còn giết Quân Kiếm Phong, giới võ đạo Trung Hải đại loạn!”
“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong có tội gì? Hắn giết người, ảnh hưởng quá xấu!”
“Tối nay lại tiến vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, ông cụ Giả Khiếu Lâm cũng bị giết! Ông cụ Giả cả đời không làm chuyện xấu, sao lại gặp phải tai ương này?”.