Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Nhưng số đan dược thiên phẩm đều ở trong tay Diệp Bắc Minh, lại giống như rác rưởi?

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình nhìn chằm chằm một trăm ngàn viên đan dược, chấn kinh không thốt ra lời!

“A!”

Đồng tử của hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi co mạnh lại.

Khuôn mặt già của Tiêu Đạo Sơn vô cùng chấn kinh: “Cậu ta lấy ra được thật?”

Ánh mắt Hoàng Phủ Nguyệt nghiêm trọng: “Ông xã, lai lịch của cậu ta tuyệt đối không đơn giản!”

Tiêu Đạo Sơn chỉ muốn nói một câu: Còn cần bà nói sao?

Người bình thường có thể lấy ra một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm không?

Đám người đại trưởng lão Long Đường cũng chấn động: “Làm… làm sao có thể!”

“Thực sự có một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm?”

“Bốn đường vân đan, tuyệt đối không phải là giả!”


“Nhìn khí tức của số đan dược này, vẫn còn tươi mới, là vừa được luyện chế ra mới đây! Không quá ba ngày!”

Đám người Long Đường sôi sục.

Các tông môn và gia tộc khác, người nào cũng hoa mắt chóng mặt!

Cảm giác như đang nằm mơ.

“Chủ nhân?”

Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo cũng trố mắt!

Hàng triệu võ giả ở hội trường, ánh mắt người nào cũng rực lửa!

Tham lam!

Chấn kinh!

Kích động!


Bọn họ chỉ sợ hàng triệu võ giả có mặt đột ngột ra tay, trực tiếp cướp đan dược!

Gru!

Diệp Bắc Minh dậm chân, cùng với tiếng rồng gầm, sau lưng nổi lên huyết khí ngút trời: “Được rồi, những ai muốn ra tay cướp, bây giờ có thể ra tay!”

Soạt!

Toàn hội trường im lặng!

Hàng triệu ánh mắt đều dồn lên Diệp Bắc Minh.

Các võ giả có suy nghĩ này trong lòng lại sợ hãi cúi đầu!

“Ầy!”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Không có ai muốn ra tay cướp sao?”

Anh lại hơi thất vọng!

‘Mẹ kiếp!’

Rất nhiều người không nhịn được tức giận thầm mắng trong lòng: ‘Mày thật đáng chết, mẹ kiếp, mày đúng là đáng chết!’

‘Bọn tao cướp thế nào được hả? Bây giờ ra tay cướp, chẳng phải là chết chắc sao!’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận