Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Vô số thế lực của đất tổ Côn Luân Hư ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng dáng màu đo máu phá vỡ bầu trời!

“Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy?”

“Tiếng sấm sét?”

“Tốc độ quá nhanh, là ma thú thuộc tính sấm?”

Vô số võ giả trố mắt nghẹn họng!

Khi Diệp Bắc Minh chạy tới dưới chân núi đất tổ long mạch, toàn thân run lên.

Chỉ thấy kết giới bể tan tành, nơi anh quen thuộc đã trở nên bừa bãi!

Trên mặt đất có máu tươi và dấu vết chiến đấu!

Giọng nói tháp Cán Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, những máu tươi này đều là của hai vị sư tỷ kia!”

Diệp Bắc Minh gầm thét: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau lục tìm tung tích của hai vị sư tỷ cho tôi!!!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vã tìm kiếm: “Ở phía đỉnh Thiên Trì!”

“Mau lên, bọn họ đang nguy hiểm đến tính mạng!”

“Mẹ kiếp!!!”

Diệp Bắc Minh giống như một con dã thú điên cuồng, chạy thẳng tới Thiên Trì.

Đỉnh Thiên Trì.

Đùng đoàng!

Một đường kết giới bị đánh vỡ.

Tô Hiên lạnh mặt đi vào phạm vi của Thiên Trì: “Hai con tiện nhân chúng mày, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

“Một cái kết giới thật sự có thể giữ được mạng chó của chúng mày?”

Cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ bị thương nặng.

Vất vả lắm mối trốn vào trong kết giới Thiên Trì!

Dựa vào sức mạnh long mạch để giữ vững.

Không ngờ vẫn bị công phá!

Khương Tử Cơ chậm rãi đứng dậy: “Lục sư muội, em đi trước đi!”

“Chị ngăn bọn chúng, em nhất định phải sống sót!”

Mắt đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, phải đi cùng nhau!”

Hai người đã bị thương.

Mặt đẹp trắng bệch, khí tức yếu ớt!

Tô Hiên giễu cợt: “Đã thành như vậy rồi mà chúng mày vẫn muốn đi sao?”

Hắn tùy tiện xua tay: “Chúng mày lãng phí quá nhiều thời gian của bổn công tử rồi!”

“Ông Vân, để lại một luồng sưu hồn của bọn họ!”

Lão giả lưng gù cười gằn: “Vâng thưa cậu!”

Cây giáo dài trong tay ông ta ném về phía Khương Tử Cơ!

Xịch!

Phá vỡ không khí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui