Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Ở sau lưng anh ta nhất định có một vị thiên tài còn khủng bố hơn cả mấy vị Đan Hoàng!”

“Chỉ cần tìm được người kia, Diệp Bắc Minh gì đó, nhà họ Diệp gì đó đều không quan trọng!”

Lão già nhà họ Dịch không cam lòng nhìn về phía phương hướng Hàn Bát Chỉ chạy trốn: “Vâng, tiểu thư!”



Hàn Bát Chỉ dẫn Diệp Uyển Thu chạy ra trên trăm cây số.

Trốn vào trong một sơn cốc.

Phụt!

Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực có một cái lỗ thủng kinh khủng, máu thịt be bét!

Diệp Uyển Thu đã sớm hôn mê bất tỉnh!

“Khụ khụ khụ…”

Hàn Bát Chỉ kịch liệt ho khan, đặt cô ấy ở một bên.

Sau đó ông ta cắn rách đầu lưỡi, thiêu đốt tinh huyết!

Ầm!

Một tiếng hét to tê tâm liệt phế vang lên: “Chủ nhân, cứu mạng!”



Cùng lúc đó.

Trên đỉnh thiên trì.

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động, nhận được tin tức của Hàn Bát Chỉ.

“Chủ nhân, cứu mạng, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện rồi…”

Âm thanh im bặt.

Anh và Hàn Bát Chỉ đã ký kết khế ước nô lệ.

Hàn Bát Chỉ có thể thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức.

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!

Anh nhìn thoáng qua Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ: “Hai vị sư tỷ, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện, em phải đi xem!”

Hai người đã sớm gần như khôi phục hoàn toàn.

Hoàn toàn có thể tự vệ!

“Tiểu sư đệ, cứ yên tâm đi đi”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh rời khỏi cấm địa Long Mạch, đi thẳng đến nhà họ Diệp.

Khoảng nửa ngày sau, anh đã chạy tới nhà họ Diệp.

Toàn bộ nhà họ Diệp không có một người sống nào, trên mặt đất toàn là thi thể!

Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: “Đờ mờ! Ai làm?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, nô bộc của cậu đang ở cách đây hơn một trăm cây số…”



Diệp Uyển Thu cầm một thanh bảo kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nổi đầy gân xanh.

Đôi mắt đỏ như máu, vô cùng dữ tợn: “Cút đi, tất cả mấy người hãy cút ngay cho tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui