Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Ma khí, không thể tin được, là ma khí kìa!”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Ma khí ư?”
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghe rất nghiêm túc: “Đúng vậy, lượng ma khí ở đây vô cùng tinh khiết!”
“Giết người sẽ có thể ngưng tụ sát khí”.
“Tinh luyện sát khí xong thì sẽ thành ma khí”.
“Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng có mà qua đó, ngay cả tôi cũng thấy nguy hiểm rình rập đây!”
“Cậu nhìn biển xương cốt trắng phau xung quanh xem, không một ai được phép lại gần miệng giếng Tử Vong cả!”
“Nếu cậu chủ quan đi tới, mà tôi vẫn chưa bình phục hoàn toàn thì có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Diệp Bắc Minh lấy làm ngạc nhiên.
Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm giác được nguy hiểm ư?
Anh đứng nguyên tại chỗ, cảnh giác nhìn về phía giếng Tử Vong.
Một giọng nói truyền ra từ trong giếng Tử Vong: “Thiếu chủ, ở đây đấy ạ”.
“Cậu mau tới đi, tôi đang ở trong giếng Tử Vong chờ cậu đây!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cẩn thận đấy!”
Long Đế cũng run như cầy sấy: “Diệp Bắc Minh, bổn đế cũng từng gặp người của Ma tộc nhưng bao giờ thấy ai có ma khí nồng nặc như thế cả!”
“Chắc chắn giếng Tử Vong này có vấn đề, tôi khuyên cậu đừng qua đó thì hơn!”
Diệp Bắc Minh thừa biết rằng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế sẽ không hại mình.
Nhưng lời nhắn mà mẹ để lại thì bảo anh đi tìm giếng Tử Vong!
Mẹ anh có hại anh không?
Rõ ràng cũng không!
“Phù!”
Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lại gần giếng Tử Vong.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nom hơi giật mình: “Ê nhóc, cậu…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Có lẽ chỉ còn cách này để tất cả bí mật được hé màn thôi!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xin lỗi ông”.
“Cho dù đằng trước là núi đao hay biển lửa đi chăng nữa, thì ta cũng phải xông vào!”
Dứt lời, anh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.
Diệp Bắc Minh bước từng bước về phía giếng Tử Vong.
Giữa anh và nó chỉ cách nhau mấy trăm mét.
Những khúc xương trắng hếu dưới chân gãy lìa, phát ra tiếng “răng rắc”, “răng rắc”.
Khiến người ta rợn cả da đầu!
Khi đã lại gần giếng Tử Vong, Diệp Bắc Minh phát hiện trên giếng khắc hằng hà sa số những phù văn lạ lẫm mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Tuy nhiên, hình dáng của mỗi một phù văn lại quen thuộc một cách kỳ lạ!