Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Thiếu chủ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

“Cậu hay mau phá giải phong ấn cho tôi đi, giải phong ấn rồi thì tôi sẽ có thể đi ra!”

Giọng nói vọng lại từ dưới giếng Tử Vong, nghe kích động đến là rõ.

“Tôi phải làm gì để phá giải phong ấn?”

“Chỉ cần máu của cậu tôi, cậu hãy nhỏ máu lên giếng Tử Vong đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, cắn rách đầu ngón tay.

Sau đó, anh nhỏ một giọt máu tươi lên giếng Tử Vong.

Âm thanh “răng rắc” giòn tan vọng lên, như thể cốc thủy tinh bị đập vỡ.

Phong ấn đã được giải trừ!

Ngay một giây sau đó.


Vù!

Một vật thể hình quả bóng bay ra từ trong giếng Tử Vong.

Nó nhào thẳng vào lòng Diệp Bắc Minh.

Anh cúi đầu nhìn: “Đậu xanh rau má!”

Diệp Bắc Minh giật cả mình.

Không ngờ đây là một con mắt!

Một con mắt to như bóng rổ: “Ông là cái gì thế?”

“Thiếu chủ, tôi là con mắt thần ma đây!”

“Con mắt thần ma?”

Diệp Bắc Minh chau hàng lông mày lại.


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng rú lên: “Con mắt thần ma?!”

Long Đế cũng gầm lên thật to: “Đậu má, đây là con mắt thần ma đó hả?!”

Chỉ mỗi một mình Diệp Bắc Minh là ngập ngừng: “Sao thế, hai người đều biết thứ này à?”

Trông tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: “Đâu phải chỉ là biết thôi đâu, đây là thứ được ngưng tụ bởi ma khí gần cội nguồn nhất, thuần túy nhất giữa trời đất đấy!”

“Trong số các đời ký chủ của tôi, chỉ có hai người từng sở hữu con mắt thần ma!”

“Nhưng cuối cùng bọn họ đều…”

Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi: “Cuối cùng bọn họ đều thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào im lặng.

Ông ta không trả lời.

Một lúc sau, ông ta mới bật ra một câu: “Nhóc con à, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết đâu”.

“Vì nếu biết, cậu sẽ bị thương đấy”.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía con mắt thần ma: “Mẹ tôi bảo ông ở lại đây à?”

“Đúng vậy, đây là yêu cầu của thánh nữ điện hạ”.

Con mắt thần ma trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận