Lôi Bằng ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, Lôi Bằng tôi không có thực lực gì cả!”
“Chỉ là gan lớn, Sát Thần là thần tượng của tôi, tôi học Sát Thần không được sao?”
“Cậu!”
Cốc chủ Huyền Lôi Cốc tức đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn: “Đại trưởng lão, tôi lấy thân phận chủ nhân của Huyền Lôi Cốc để cam đoan, chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Huyền Lôi Cốc!”
“Từ giờ trở đi, Lôi Bằng bị trục xuất khỏi Huyền Lôi Cốc!”
Đôi mắt của Lôi Bằng tràn ngập tơ máu: “Cốc chủ, cho dù ông có trục xuất tôi ra khỏi Huyền Lôi Cốc, tôi cũng muốn nói!”
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến: “Đại trưởng lão, sao phải nói nhảm với một con kiến chứ?”
Một giây sau.
Một lực lượng cường đại cuốn Lôi Bằng lên không trung!
Ầm!
Lôi Bằng ngã mạnh xuống đất, vô cùng thê thảm.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Một bóng người kiêu ngạo xuất hiện, đứng chắp tay: “Đây chính là kết quả của kẻ dám ngỗ nghịch Long Đường!”
“Còn có người nào có ý kiến sao?”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch! . Truyện Đông Phương
Ai nấy cũng đều vô cùng kiêng kỵ nhìn bóng người đứng trên đài võ đạo!
Giờ phút này.
Dường như anh ta đã trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư rồi.
Tất cả tông môn võ đạo của Côn Luân Hư đều phải thần phục dưới chân người này!
Một vị lão già vô cùng có danh vọng kiêng kỵ nói: “Lý Huyền Cơ, năm mươi năm trước chính là thiên tài!”
“Năm mươi năm đi qua, rốt cuộc cậu ta còn khủng bố tới cỡ nào?”
Một lão già khác cũng nghiêm túc hỏi.
“Rốt cuộc cậu ta là cảnh giới gì?”
“Không biết!”
Rất nhiều người đều lắc đầu.
Bọn họ căn bản nhìn không thấu thực lực chân chính của Lý Huyền Cơ!
Chỉ cảm thấy kẻ này vô cùng đáng sợ.
“Cậu ta còn chưa đủ trăm tuổi!”
“Đúng vậy, chủ nhân của Côn Luân Hư, trừ cậu ta ra thì không còn có thể là ai khác!”
Rất nhiều người đều kiêng kị nhìn sang.
Lôi Bằng nằm rạp trên mặt đất, gân mạch đứt đoạn.
Đan điền đã bị phế!
Cả người hắn đầm đìa máu me, chật vật ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Cơ!