Cổ Tư Sơ cười lạnh một tiếng: “Hừ, thủ đoạn của Diệp Bắc Minh tàn độc, trước tiên đã phá nát tâm võ đạo của Lý Huyền Cơ, sau đó mới tàn nhẫn giết chết nó, thủ đoạn hung ác bậc này đúng là khiến người khác rùng rợn!”
“Nếu hắn không đền mạng, lão già này không có cách nào giải thích lại với vị kia!”
Nhưng Vương Như Yên nghe xong vẫn giữ nguyên ý cười sâu xa: “Cổ trưởng lão, nếu sau khi nhìn thấy vật này ông vẫn muốn ra tay, vậy coi như ông có dũng khí!”
Tay ngọc khẽ phất liền ném qua một phong thư!
Cổ Tư Sơ xé mở, lướt nhanh qua nội dung, cả gương mặt nhăn nheo lập tức biến sắc: “Chuyện này sao có thể!”
Vương Như Yên mỉm cười: “Cổ trưởng lão, ông còn muốn tiếp tục ra tay không?”
“Cô!!!”
Gương mặt Cổ Tư Sơ thoáng cái tái nhợt. Sau khi kinh hãi liếc Diệp Bắc Minh một cái xong, ông ta liền không chút do dự biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Lại chuyện gì nữa vậy?”
“Đây thế nhưng là sự tồn tại ở Thánh cảnh, vậy mà bị một lá thư dọa chạy mất?”
Hàng triệu tu võ giả có mặt tại hiện trường đều mù mờ nhìn nhau, rồi tò mò nhìn tới Diệp Bắc Minh thật sâu!
Lúc này, Vương Như Yên quét mắt nhìn xung quanh một lượt, yêu kiều cất tiếng: “Bây giờ mọi người có thể nói cho tôi biết ai mới là chủ nhân của Côn Luân Hư rồi chứ?”
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, một ông lão trong đám đông mới đứng dậy nói: “Hoàng Phủ Thiên Ưng đại diện cho Hoàng Phủ gia tộc công nhận cậu Diệp là chủ nhân của Côn Luân Hư!”
Toàn trường chết lặng.
Hoàng Phủ Nguyệt kinh ngạc che miệng: “Ông nội à, ông?”
Tiêu Trấn Đông yếu ớt thì thầm gì đó bên tai Tiêu Nhã Phi.
Tiêu Nhã Phi ngạc nhiên gật đầu, sau đó hét lớn: “Tiêu Nhã Phi truyền lại mệnh lệnh của lão tổ Tiêu gia, Tiêu gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân của Côn Luân Hư!”
Tiêu Đạo Sơn trợn trừng mắt: “Lão tổ?”
Hai gia tộc lớn đều dồn dập biểu thị thái độ, giây tiếp theo.
“Hàn gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Cổ gia công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Cung Tuyết Thần công nhận cậu Diệp là chủ nhân Côn Luân Hư!”
“Huyền Lôi Cốc đồng ý!”
“Thiên Kiếm Tông đồng ý!”
“Phạn Âm Cốc…”
“Lưu Ly Tông…”
Các thế lực hạng hai và gia tộc tuyến bã đều lần lượt bày tỏ ý kiến.
“Chủ nhân, chúc mừng người”.
Mấy người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Lâm Thương Hải cũng đi tới.
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết sóng vai mà đến, dừng lại bên cạnh Diệp Bắc Minh nói lời chúc mừng.
Trần Lê Y thì lặng lẽ đứng phía sau, ngưỡng mộ dõi theo bóng lưng Diệp Bắc Minh.
Vương Như Yên cười dịu dàng: “Tiểu sư đệ, hiện tại tất cả mọi người đều đã công nhận em là chủ nhân của Côn Luân Hư rồi!”