Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Khuôn mặt nóng lên!

Hô hấp dồn dập!

Đầu óc ong ong!

Người trẻ tuổi này dám giẫm lên đầu thái tử gia?

Đù đù đù, đù má!

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói.

Thái tử thì sao chứ?

Ngay cả hoàng đế anh cũng từng giết rồi!

Trên trán Chu Huyền nổi gân xanh, khóe mắt như muốn nứt ra, gào thét: “A! A! A! Thằng con hoang, thằng chó đẻ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nhấc chân, nặng nề giẫm xuống!

Ong!

Đột nhiên.

Một sức mạnh kinh khủng kéo tới!

Một chân của Diệp Bắc Minh như bị không khí ngăn cản, không thể đạp xuống nổi!

Vèo!

Chu Huyền bị một nguồn sức mạnh mang đi, vững vàng đứng lên.

Ngay sau đó, một âm thanh văng vẳng vang lên: “Người trẻ tuổi, đệ tử của tôi mà cậu cũng muốn giết sao?”

Giọng nói lo lắng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc, chạy mau!”

Long Đế cũng tỉnh lại từ bên trong tượng đài định hình linh hồn: “Nhóc, nguy hiểm! Mẹ nó, lão già này đã chạm đến cảnh giới năm đó của tôi!”

“Vực Vương, đây là một Vực Vương!”

“Cao hơn Thánh Cảnh mấy cảnh giới lớn, đù!”

Trong tích tắc này.

Diệp Bắc Minh cảm giác mình lập tức bị khóa chặt, làm anh không có cả tư cách chạy trốn!

Đám người Mộ Thiên Thiên, Bát Vương gia, Diệp Chính Đức sợ hãi nhìn lão già này.

Lạnh lẽo!

Vô tình!

Tĩnh lặng!

Như thể có khả năng quyết định sống chết của bọn họ trong chớp mắt!

Một giây sau.

Một lão già chậm rãi đi từ ngoài Thiên Quân Lâu vào: “Chu Huyền, lần này trở về cùng ta còn không nỗ lực tu luyện?”

“Lần sau lại để người khác dẫm lên đầu, con đi chết luôn đi!”

Lão già không hề bận tâm đến mặt mũi!

Khuôn mặt Chu Huyền kìm nén đến đỏ bừng, cúi đầu: “Sư phụ, con xin lỗi!”

Tạch!

Ánh mắt của lão giả khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Cậu, quỳ xuống, tự sát đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui