Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Chỉ là có mấy con bò đi lạc vào thôi, đã giải quyết hết cả rồi”.
“Thì ra là thế”, Thẩm Hạc nặng nề gật đầu.
Chu Nhược Giai cũng chạy tới, khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Bắc Minh, mấy người Nhược Tuyết đã kể với em rồi”.
“Khi bọn họ đã gặp phải đám người xấu ở Giang Nam, anh là người đã cứu họ”.
“Hả?”, Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhìn sang Hạ Nhược Tuyết!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết khẽ lắc đầu.
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được, cô gái đó không kể chuyện ở Kim Lăng cho Chu Nhược Giai.
Tôn Thiến bên cạnh hai mắt bùng lên lửa giận!
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp Bắc Minh ngứa mắt!
Tuy Diệp Bắc Minh đã cứu cô ta, nhưng trong mắt Tôn Thiến, anh chắc chắn là kẻ lăng nhăng cặn bã.
Chu Nhược Giai vào trong bếp nấu cơm, Hạ Nhược Tuyết cũng vào trong giúp đỡ.
Thẩm Hạc đi tới báo: “Cậu Diệp, tôi đã hỏi được, lúc nãy có một đám người nước ngoài đến trang viên”.
“Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, người hầu đã thấy không ổn nên tất cả đã trốn vào trong mật đạo của phủ Diệp”.
“Mật đạo đó là do vua Giang Nam cho người chế tạo”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Người hầu của thập sư tỷ thì chắc chắn khả năng né tránh nguy hiểm cũng thuộc hạng thượng thừa!
“Diệp Bắc Minh!”
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói hùng hồn.
Khỏi cần quay đầu lại cũng biết, ngoài Tôn Thiến ra thì còn ai vào đây?
Cô gái ngực to não nhỏ thở hồng hộc đi tới.
Thẩm Hạc mỉm cười: “Cậu Diệp, tôi đi trước nhé”.
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiến: “Cô Tôn, chuyện gì thế?”
“Cô Tôn? Ha ha, anh tưởng anh gọi tôi là cô, cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha cho anh hả?”, Tôn Thiến đi tới, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Mũi gần như dán chặt vào mặt Diệp Bắc Minh!
Làn gió thơm ngát ập tới!
“Anh đã có vợ chưa cưới rồi mà còn… Còn muốn ngủ với Nhược Tuyết ư?” . Bạ𝗇 đa𝗇g đọc tru𝗒ệ𝗇 tại _ 𝐓RUM𝐓R U𝓨Ệ𝑁.V𝗇 _
“Nếu không phải Nhược Tuyết hiền, cố giấu không nói cho vợ chưa cưới của anh”.
“Thì bây giờ anh đã thân bại danh liệt rồi”, Tôn Thiến vô cùng căm tức.
“Tốt nhất anh nên cho Nhược Tuyết một câu trả lời thuyết phục, Chu Nhược Giai cũng là một cô gái tốt! Sao anh lại cặn bã đến thế nhỉ? Một lần làm tổn thương cả hai cô gái!”, Tôn Thiến tức giận đến mức dậm chân.
“Tôi cho anh một cơ hội, bản thân anh mau giải quyết chuyện này đi”.
“Nếu không tôi sẽ cho anh biết mặt đấy!”, Tôn Thiến thở phì phì rời đi.
Diệp Bắc Minh thở dài.