“Sau đó lại đi Cảng Đảo, hình như năm đó mẹ em cất thứ gì đó ở thương hội Hội Phong”.
“Em đi xem xem thế nào, có thể lấy ra được không”.
Vương Như Yên gật đầu, dường như suy nghĩ gì đó.
Bảo anh hết sức cẩn thận!
Đặc biệt là cẩn thận điện Huyết Hồn.
Diệp Bắc Minh còn muốn đích thân tạm biệt Lục Tuyết Kỳ.
Vương Như Yên nói với anh, Lục Tuyết Kỳ đang xử lý chuyện của hiệp hội võ đại và bốn gia tộc lớn, tạm thời không rảnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Thập sư tỷ, chuyện này vẫn nên để em tự gánh”.
“Các chị vì em mà làm quá nhiều rồi, em cũng ngại”.
Vương Như Yên trầm mặt.
Mặt đầy nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh!
Bị Thập sư tỷ nhìn như vậy, Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Thập sư tỷ, sao vậy?”
“Hừm!”
Vương Như Yên hừm lạnh một tiếng, thật sự nổi giận: “Em coi các chị là ai?”
“Các chị giúp em, còn cần hỏi em ngại hay không?”
“Các chị là sư tỷ của em, giúp em là điều bất di bất dịch”.
“Nếu còn có suy nghĩ này nữa, chị sẽ kéo tai em xuống đấy!!!”
Vương Như Yên chìa một tay, nắm lấy tai Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vội vàng cầu xin: “Thập sư tỷ tha mạng…”
Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh ngồi tàu cao tốc quay về Giang Nam.
Vừa lên ngồi xuống.
Ba người một già hai trẻ mang theo huyết khí, giống người bình thường cùng đi vào khoang tàu Diệp Bắc Minh đang ngồi.
Ba người nhìn như tùy ý tản ra, nhưng trên thực tế ngồi ở bốn phương tám hướng với Diệp Bắc Minh!
Bao vây anh.
Diệp Bắc Minh cười: “Người của điện Huyết Hồn, phiền các người lần sau theo dõi tôi thì che giấu đi huyết khí trên người các người đi nhé?”
Soạt!
Đồng tử ba người co rút lại, có chút giật mình.
Nhưng vẫn không nói chuyện!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ba người vẫn tiếp tục giả vờ ngủ?”
Lão giả kia ngẩng đầu lên, mặt đầy nghi ngờ: “Nhóc con, cậu đang nói chuyện với tôi đúng không?”
“Cái gì mà ‘điện tuyết hôn’, cái gì mà theo dõi, cậu nói gì chả hiểu, có ý gì thế?”
Ông ta giả bộ đến cùng.
Hơn nữa, bọn họ cho rằng Diệp Bắc Minh không thể nào phát hiện ra mình.
Phân nửa là mở miệng lừa gạt bọn họ chút thôi.
Chỉ cần kiên trì đến cùng, chắc chắn có thể vượt qua cửa kiểm tra!
Diệp Bắc Minh giơ tay, đầu ngón tay có thêm chín cây kim bạc, hất tay một cái, kim bạc bay ra ngoài, đâm vào ngực ba người này!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
“Cậu!”
Ba người trong nháy mắt đứng lên.
Lão giả căm tức nhìn Diệp Bắc Minh!
Hai thanh niên của điện Huyết Hồn kia trực tiếp ra tay rút kim bạc!
Lão giả lớn tiếng quát: “Mấy người dừng tay!”
“Kim bạc này phong tỏa kinh mạch chúng ta, một khi nhổ hết, e rằng sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ”.
Hai thanh niên điện Huyết Hồn mặt trắng bệch.
Tay đang giơ ra dừng giữa không trung.
Ánh mắt bọn họ mang theo sự tức giận hung bạo, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Ông thông minh đấy”.
“Không có việc gì thì đừng theo tôi, mấy người cũng chỉ là tép riu thôi, tôi không hứng thú”.
“Quay về nói với chủ nhân điện Huyết Hồn, chuyện của mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua”.
“Điện Huyết Hồn sớm muộn sẽ biến mất từ Long Quốc”.
Diệp Bắc Minh tùy ý nói.
Nhưng rơi vào lỗ tai ba người lại giống như sấm vậy!
Cho điện Huyết Hồn biến mất?
Khẩu khí lớn đấy!
Điện Huyết Hồn đã tồn tại ít nhất 500 năm.
Nội tình đáng sợ dọa người!
So sánh với những gia tộc Cổ Võ cũng không kém hơn chút nào.
Một mình Diệp Bắc Minh ó thể khiến điện Huyết Hồn biến mất?
Nếu điện Huyết Hồn ra tay, không biết Diệp Bắc Minh sẽ chết như nào, lại còn biến mất?
Cười chết mất!
Lão giả lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, mày sẽ hối hận vì hành động này”.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn lão giả: “Tôi khuyên các người mau đi tìm bác sĩ đi, trong vòng một giờ, không rút kim bạc này ra, cơ thể các người sẽ tự nổ chết”.
“Đương nhiên, ông cũng có thể rút ra luôn, trực tiếp tự nổ!”
Khóe mắt lão giả híp lại.
“Chúng ta đi!”
Ba người nhanh chóng xuống tàu.
Sau khi rời khỏi trạm tàu cao tốc.
Diệp Bắc Minh không ngăn cản.
Ba con tép riu, anh khinh không buồn giết!
Để bọn họ truyền lời, ngược lại có chút tác dụng.
Cậu thanh niên trong số đó hỏi: “Thật hay giả vậy, kim bạc này thật sự không thể rút ra?”
Lão giả lắc đầu: “Không kinh khủng như hắn nói, nhưng bây giờ chúng ta rút hết, chắc chắn cũng sẽ gây nên tổn thương cho cơ thể”.
“Chúng ta đi tìm lão Quỷ, lão Quỷ tinh thông y thuật, ông ta nhất định có cách”.
Tốc độ ba người rất nhanh.
Tiến vào một gara gần trạm tàu cao tốc.
Xe chạy tới một khu biệt thự.
Một lão già cầm ly thủy tinh, đang uống rượu vang.
Ba người nhanh chóng tiến vào phòng khách biệt thự.
Rèm cửa xung quanh được kéo lại, phòng khách trong biệt thự tối om.
Thậm chí có chút lạnh lẽo.
Ba người trực tiếp quỳ xuống đất, lão giả lớn tiếng nói: “Lão Quỷ, cứu mạng!”
Lão Quỷ vô cùng gầy, da bọc xương, giống như đầu lâu vậy.
Lão Quỷ nói: “Không phải bảo các người theo dõi Diệp Bắc Minh sao?”
“Mới hơn một giờ, các người đã về rồi?”
Lão giả vội vàng giải thích rõ ràng một lần chuyện xảy ra ở tàu cao tốc.
“Ồ?”
Lão Quỷ lập tức hứng thú.
Ông ta bật cười: “Còn chuyện này ư, sao tôi không biết, chỉ dựa vào ba cây kim bạc là có thể khiến cơ thể võ giả nổ tung?”
“Diệp Bắc Minh này khẩu khí cũng lớn quá”.
“Ông, qua đây!”
Lão Quỷ chỉ vào lão giả, bảo ông ta tiến lên.
Lão giả thầm kêu không ổn rồi.
Ông ta có vô vàn suy nghĩ, nếu như quỷ Lão muốn nhổ kim, cơ thể nổ thật thì phải làm sao?
Không phải ông ta không tin lão Quỷ!
Mà là sợ Diệp Bắc Minh!
Lão giả vội vàng nói: “Lão Quỷ, hay là bảo cậu thanh niên lên trước”.
“Tôi không gấp, ông cứu bọn họ trước đi”.
Ông ta liếc mắt.
Một thanh niên bên cạnh không hiểu suy nghĩ của lão giả, điên cuồng đi đến trước mặt lão Quỷ.
Lão Quỷ vội vàng chìa tay, rút ba cây kim bạc!
Nổ hay không, thử một chút thì biết.
“Lão Quỷ…”
Cậu thanh niên này sợ đến mức mặt trắng bệch: “A...!A...!A cứu mạng…”
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
....