“Ai nói không phải chứ!”
“Ám Dạ quân vương vốn chính là tội nhân của Đại Chu, hậu nhân của cậu ta lại làm dao động căn cơ đất nước lần nữa, càng là tội thêm một bậc!”
“Thần xin lệnh, tước bỏ phong hào của Ám Dạ Vương, nhốt đám người nhà họ Diệp vào tù, chém đầu răn đe!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Hơn nửa quan văn võ cả triều đều quỳ xuống.
Mộ Thiên Thiên vô cùng tức giận: “Mấy người có ý gì?”
“Rõ ràng là Dương Thiên tự mình từ bỏ chức vị đại tướng quân, chủ động khiêu khích Ám Dạ Vương!”
Bát vương gia khẽ cười một tiếng: “Mộ Thiên Thiên, cô chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, không có quyền lên tiếng ở đây!”
“Tôi…”
Mộ Thiên Thiên đang định phản bác.
Chu Lạc Ly khẽ kêu một tiếng: “Yên lặng!”
“Ngày mai bản cung sẽ ngự giá thân chinh, về phần người nhà của Ám Dạ Vương, ai cũng không được động vào!”
“Còn có mấy người nhà họ Diệp mới từ Côn Luân Hư trở về, nếu mấy người ai dám động vào một sợi lông của bọn họ lúc bản cung ngự giá thân chinh!”
“Đợi bản cung về triều sẽ diệt chín tộc!”
“Bãi triều!”
Chu Lạc Ly vứt xuống câu nói sau cùng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng người Chu Lạc Ly biến mất, Bát vương gia không ngừng cười lạnh: “Vậy cũng phải đợi cháu trở về đã!”
“Lạc Ly, tuyệt đối đừng nên trách chú tám đấy!”
“Bệ hạ đã không được, sao một cô gái như cháu vẫn ngồi ở trên vị trí đó chứ?”
…
Diệp Bắc Minh vừa trở lại cấm địa long mạch.
“Long Đế, bây giờ tôi có thể khôi phục lại thân xác cho ông rồi!”
“Ông có thể nói cho tôi nên làm như thế nào!”
Bên trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Tố Hồn bia lập tức sáng lên.
Một bóng người đỏ như máu vọt thẳng ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Hiện lên ở trước người Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu… cậu xác định sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời!”
Sắc mặt Long Đế vô cùng nghiêm túc: “Thế nhưng cậu đã dung hợp long huyết, bây giờ máu của cậu quá quý giá!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cho dù trong cơ thể tôi có thần huyết, nhưng nếu đã đồng ý với ông thì không cần quan tâm làm gì”.