Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Nhưng mà tôi muốn hỏi một câu, nếu ông đã có thể sống lại”.

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Có phải những người đã chết khác cũng có thể sống lại không?”

Bố mẹ nuôi và anh trai chết thảm.

Người hầu trung thực Lâm Thương Hải cũng hi sinh vì anh!

Nếu như có thể để bọn họ sống lại.

Cho dù có khó khăn thế nào, Diệp Bắc Minh cũng sẽ đi thử một chút!

Long Đế nhướng mày: “Cậu muốn phục sinh người bình thường, chỉ sợ không có khả năng!”

Kỳ vọng trong lòng Diệp Bắc Minh dập tắt trong nháy mắt: “Vì sao?”

Long Đế nghiêm túc giải thích: “Người anh em Bắc Minh, tôi có thể sống lại là bởi vì có một sợi tàn hồn!”

“Sau đó, tàn hồn lại không bị chôn vùi”.

“Cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ, cậu muốn làm bọn họ sống lại, trừ khi bọn họ cũng có thần hồn!”


“Nhưng cậu phải biết, người tu võ căn bản không có cách nào ngưng tụ thần hồn”.

“Chứ đừng nói đến là người bình thường!”

Bố mẹ nuôi và anh trai đã chết đi năm năm, cho dù có thần hồn, chỉ sợ cũng sớm đã tan biến.

Cảnh giới của Lâm Thương Hải quá thấp, cũng không thể ngưng tụ thần hồn.

Diệp Bắc Minh có chút không cam tâm: “Long Đế đại ca, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”

“Chuyện này…”

Long Đế do dự, sau đó trầm mặc.

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: “Long Đế đại ca, chẳng lẽ còn có cơ hội để người chết sống lại ư?”

Long Đế trầm mặc một lát, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: “Người anh em Bắc Minh, nếu như trên thế giới này thật sự tồn tại Minh giới, có lẽ có thể tìm ra linh hồn của bọn họ ở nơi đó!”

“Nhưng mà rốt cuộc có Minh giới hay không vẫn là một chuyện khác!”


Diệp Bắc Minh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng: “Minh giới?”

Long Đế lắc đầu: “Tôi cũng chỉ nghe những người khác nói, là thật hay là giả thì tôi cũng không biết”.

“Nhưng nếu quả như thật có Minh giới, nói không chừng có thể tìm được thần hồn của người mà cậu muốn phục sinh!”

“Minh giới?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.

Anh ghi nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.

Long Đế thở dài một tiếng: “Được rồi, mọi bữa tiệc trên đời này đều có lúc kết thúc!”

“Người anh em Bắc Minh, tôi đi đây!”

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ: “Ông vừa sống lại, không tu dưỡng mấy ngày sao?”

Long Đế cười một tiếng: “Ha ha, thế thì không cần”.

“Tôi đã không được ngắm nhìn thế giới này mấy chục ngàn năm rồi, hơn nữa tôi cũng có chuyện phải đi hoàn thành!”

“Người anh em Bắc Minh, nhất định chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”

“Đến lúc đó chúng ta hãy tỉ thỉ một trận!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận