Diệp Bắc Minh không trả lời.
Anh bước lên một bước dài, đá bay Chu Hiển Tổ.
Phập!
Chu Hiển Tổ ngã lăn đươi đất như chó chết, lồng ngực đau dữ dội.
“A…”
Anh ta không ngừng kêu lên thảm thiết, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, cúi nhìn Chủ Hiển Tổ: “Nói đi, tại sao nói chìa khóa của tôi là đồ giả?”
Chu Hiển Tổ cắn răng: “Tôi…”
Phập!
Diệp Bắc Minh dẫm mạnh xuống, một cái chân của Chu Hiển Tổ lập tức teo quắt lại.
Máu thịt và xương cốt hòa thành bột vụn!
“A!”
Chu Hiển Tổ đau đến toan thân co giật, lớn tiếng hét: “Đô trong tủ bảo hiểm số 256 đã bị người khác mang đi rồi…”
“Tôi sợ ảnh hưởng đến thương hội Hội Phong, lại thấy anh còn trẻ, tưởng rằng dễ ức hiếp”.
“Cho nên mới nói chìa khóa là đồ giả”.
Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Chẳng phải bất kỳ thứ gì cũng được giữ lâu dài ở thương hội Hội Phong sao?
Chu Hiển Tổ vội gật đầu: “Đúng thế, nhưng điều kiện để giữ đồ lâu dài là phải nộp phí”.
“Người gửi đồ đã nộp hai trăm triệu đô la Mỹ cho tủ bảo hiểm số 256”.
“Đó là phí bảo quản trong hai mươi năm, phí bảo quản đã hết từ ba năm trước rồi”.
“Chúng tôi vẫn đợi thêm một năm, nhưng không có ai đến nộp phí duy trì”.
“Hai năm trước, chúng tôi đã mở tủ bảo hiểm, bán đấu giá đồ bên trong rồi”.
Diệp Bắc Minh không ngờ.
Thứ đó đã bị bán đấu giá rồi!
Anh lạnh giọng hỏi: “Thứ bên trong tủ bảo hiểm là cái gì?”
Chu Hiển Tổ nhịn cơn đau giải thích: “Là một chiếc hòm bằng kim loại, chất liệu của cái hộp kim loại này rất đặc biệt, vốn không mở nổi”.
“Cuối cùng chúng tôi giao nó cho phòng đấu giá Sotheby's để bán đi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát.
“Đi thôi! Dẫn tôi đến chỗ tủ bảo hiểm của các anh!”
Năm phút sau.
Hai trăm mét dưới lòng đất.
Diệp Bắc Minh nhìn thấy từng hàng tủ bảo hiểm, có đến hàng ngàn cái.
Anh đứng trước tủ bảo hiểm số 256.
Mở ra xem, quả nhiên bên trong không có gì.
Anh không nói một lời, cùng Lâm Thương Hải trực tiếp rời khỏi thương hội Hội Phong.
Chu Hiển Tổ mới lớn tiếng gào lên: “Xe cứu thương, gọi cho tôi xe cứu thương!”
…
Sau khi rời khỏi thương hội Hội Phong.
Diệp Bắc Minh trở lại quán café, gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này.
Trên đỉnh của núi Cửu Long, ngọn núi cao nhất Hương Đảo.
Cao đến hơn tám trăm mét.
Sơn trang đúc kiếm được xây dựng tại đây.
Tối nay là đại thọ một trăm tuổi của Vương Trường Sinh, ông cụ sơn trang đúc kiếm.
Vị đại sư đúc kiếm hàng đầu này nổi tiếng khắp cả Nam Á!
Hầu như những người trong top 50 bảng xếp hạng tông sư Á Châu đều từng tìm đến ông ta để đúc rèn binh khí.
Tối nay, nhà họ Vương vô cùng náo nhiệt, khách khứa như mây.
Giới phú hào Hương Đảo.
Giới võ đạo của Đông Nam Á!
Thậm chí hoàng thất của vài nước nhỏ cũng cử người đến chúc thọ Vương Trường Sinh.
Cả đỉnh núi Cửu Long sáng trưng như ban ngày!
Thậm chí trong không trung có trực thăng tuần tra, đề phòng có chuyện đột xuất.
Lý Gia Hinh chủ trì xong hội đấu giá Sotheby's ở Trung Hải, cũng lập tức về Hương Đảo, tham dự tiệc mừng thọ của Vương Trường Sinh.
Tối nay Lý Gia Hinh vô cùng xinh đẹp, lấn át hết tất cả.
Xung quanh đều là thanh niên có thân phận tôn quý vây quanh trò chuyện với cô ta.
Tút tút tút!
Bỗng nhiên.
Điện thoại của Lý Gia Hinh đổ chuông, cô ta cầm lên xem, trong đôi mắt lóe lên vẻ vui mừng và bất ngờ: “Các vị, tôi xin thất lễ một chút”.
Cô ta đẩy đám đông ra, mau chóng đi đến chỗ yên tĩnh.
“A lô, anh Diệp, sao anh lại có thời gian rảnh gọi cho tôi thế?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Cô Lý, giúp tôi một việc, coi như tôi nợ cô một ân tình”.
Lý Gia Hinh rất bất ngờ, nhưng nghĩ đến thực lực kinh người của Diệp Bắc Minh, nợ cô ta một ân tình?
Lý Gia Hinh cũng chỉ mong vậy thôi.
Cô ta vội vàng lên tiếng, chỉ sợ Diệp Bắc Minh nghĩ lại: “Anh Diệp, anh nói đi”.
Diệp Bắc Minh không vòng vo: “Tôi muốn biết hai năm trước, trên một hội đấu giá của Sotheby's Hương Đảo, có phải thương hội Hội Phong từng bán một chiếc hòm kim loại không?”
Lý Gia Hinh ngẩn người: “Anh Diệp hỏi việc này làm gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Đây là chuyện riêng tư cá nhân”.
Lý Gia Hinh mỉm cười: “Được, anh Diệp đã không muốn nói, vậy tôi trực tiếp nói với anh vậy”.
“Vừa hay tôi có ấn tượng với chiếc hòm đó, bởi vì nó quá đặc biệt”.
“Bất luận dùng cách gì cũng không thể mở nổi, không thể cưa cắt”.
“Cuối cùng, được ông hai Vương Tạng Hải của sơn trang đúc kiếm mua được”.
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Sơn trang đúc kiếm?”
Lý Gia Hinh gật đầu: “Sơn trang đúc kiếm nổi tiếng toàn thiên hạ, rất có hứng thú với các loại kim loại”.
“Nếu anh Diệp muốn chiếc hòm sắt đó, sợ là đã hết cơ hội rồi”.
“Rất có thể đã bị sơn trang đúc kiếm làm tan chảy rồi…”
Diệp Bắc Minh mau chóng nói: “Cảm ơn, tôi nợ cô một ân tình”.
Tắt máy.
“A lô… a lô? Anh Diệp?”
Lý Gia Hinh thộn mặt trước điện thoại.
…
Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi quán café.
“Đi thôi, đến sơn trang đúc kiếm”.
Lâm Thương Hải không nói nhiều, khởi động xe việt dã, chạy thẳng đến núi Cửu Long.
Một tiếng sau, hai người đến dưới núi Cửu Long.
Bị một đám võ giả ngăn lại: “Mời cho xem thiếp mời”.
Lâm Thương Hải lạnh lùng lướt nhìn dám người này: “Núi Cửu Long cũng không phải của nhà các người, không có thiếp mời, thì không thể lên núi sao?”
Đám võ giả liền phá lên cười.
“Ha ha ha, nghe khẩu âm của ông, đến từ thành phố phải không?”
“Ngu xuẩn, nơi này là Hương Đảo, không phải thành phố của các ông”.
“Có biết núi Cửu Long là nơi nào không? Nơi này là khu người giàu, tối nay là đại thọ một trăm tuổi của ông cụ Vương của sơn trang đúc kiếm, các ông có tư cách lên núi không?”
“Ha ha, chắc là đến nịnh bợ nhà họ Vương”.
Toàn bộ mười mấy võ giả cười thích thú.
Một nửa là cấp thiên.
Một nửa còn lại là tông sư võ đạo.
Cửa ải đầu tiên đã có tông sư canh phòng, quả nhiên sơn trang đúc kiếm không tầm thường.
Lâm Thương Hải quay đầu: “Thiếu chủ, làm thế nào?”
“Vượt qua”.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải đạp ga, chiếc xe trực tiếp lao lên.
Mấy tông sư võ đạo thấy vậy, lập tức quát lớn một tiếng: “To gan thật đấy!”
“Muốn chết hả?”
“Dám vượt qua chốt ở đây?”
Bọn họ xông đến, nhảy vọt lên, muốn ngăn xe việt dã.
Diệp Bắc Minh mở cửa kính xe, đầu ngón tay bắn ra mấy kim châm.
Những võ đạo tông sư này ngã bò dưới đất như cho chết, không nhúc nhích nổi!
Nhìn chiếc xe việt dã ngang nhiên đi qua với vẻ mặt chấn hãi.
…
Sơn trang đúc kiếm
Trên sân khấu ngoài trời to rộng.
Một người đàn ông mặc áo đuôi tôm, cầm ly rượu vang đến bên cạnh Lý Gia Hinh, mỉm cười nói: “Gia Hinh, sinh nhật tháng sau, chúng ta cùng đến Maldives được không?”
“Tôi bảo đảm cho cô một bất ngờ”.
Lý Gia Hinh mím môi cười: “Cậu Vương, chuyện của tháng sau, để nói sau đi”.
Cô ta vốn muốn cho cậu Vương một cơ hội..