Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Diệp Bắc Minh cũng giơ lên một kiếm.

Kiếm Đoạn Long keng một tiếng, mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cùng chém ra một đường kiếm khí!
Hai đường kiếm khí đụng chạm, nổ vang trong không khí.

Vương Trường Sinh thở dài nói: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
“Chỉ tiếc đã đứt”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Kiếm gãy vẫn có thể giết ông”.

Vương Trường Sinh bật cười lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh cậu quá ngông cuồng rồi!”
“Vương Trường Sinh tôi 16 tuổi đã thành danh, cách nay đã 84 năm, cậu lấy cái gì để giết tôi?”
Ông ta giẫm một cái, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm khí tung hoành!
Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khủng khiếp!
Diệp Bắc Minh cũng không hoảng hốt, anh ung dung chống đỡ.

Tay cầm kiếm Đoạn Long, liền một hơi chém ra chín kiếm!
Mỗi một kiếm vừa vặn phá hỏng kiếm khí của Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào, làm sao cậu có thể phá kiếm pháp Trường Sinh của tôi?”
“Trong thiên hạ, chỉ có Kiếm Hoàng Lý Kiếm Trần ở Thục Trung có thể so tài cao thấp với lão phu.

Nhưng dù là Lý Kiếm Trần cũng không thể phá vỡ kiếm pháp Trường Sinh của lão phu được”.

“Sao cậu có thể làm được?”
Diệp Bắc Minh cười không nói.

Soạt! Soạt! Soạt!
Anh không nói nhảm, chủ động chém ra chín kiếm.

Mỗi một kiếm còn đáng sợ hơn kiếm khí của Vương Trường Sinh!
Sắc mặt Vương Trường Sinh trầm xuống, ra tay chống đỡ!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ông ta một hơi phá hỏng kiếm.

Nhưng ba kiếm cuối cùng căn bản không ngăn được!
Ngực, cánh tay, bắp đùi mỗi người trúng một kiếm, máu tươi phun trào!
“Độc Cô Cửu Kiếm!”
“Đây là Độc Cô Cửu Kiếm!!!”
Vương Trường Sinh sợ ngây người, ông ta gào thét về phía Diệp Bắc Minh: “Độc Cô Kiếm Thánh là gì với cậu?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết ông nói Độc Cô Kiếm Thánh gì, tôi chỉ biết thầy Tứ Thập Ngũ của tôi, ông ấy tên là Độc Cô Vũ Vân”.

“Kiếm pháp này là ông ấy truyền thụ cho tôi!”
“Mẹ nó!”
Vương Trường Sinh dù đã 100 tuổi, nhưng vẫn không nhịn được mắng một tiếng.

Tên nhãi này giả vờ ngu hay ngu thật?
Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh đấy!
Ông ấy đã biến mất trên thế giới này hơn năm mươi năm.

“Cậu chắc chắn sư phụ cậu chính là Độc Cô Kiếm Thánh?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời: “Nếu như Độc Cô Vũ Vân chính là Độc Cô Kiếm Thánh, vậy thì đúng rồi”.

“Rít!”
Vương Trường Sinh ngược lại hít một hơi khí lạnh, giống như là gặp quỷ vậy.

Một giây kế tiếp.

Keng!
Vương Trường Sinh vứt kiếm Thái Hòa.


Phốc!
Quỳ sụp tại chỗ, đầu gối quỳ nát trên sàn nhà, dập đầu hét lớn: “Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ!”
Cái gì?
Diệp Bắc Minh bối rối.

Tình huống gì vậy?
Vương Trường Sinh quỳ?
Muốn mình nhận ông ta là đồ đệ?
Không phải chứ!
Đây chính là một Kiếm Hoàng đấy!
Kiếm Hoàng 100 tuổi lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình?
Thật sự nghịch thiên!
Nếu như những nhà giàu có Cảng Đảo và quyền quý nước ngoài vừa rồi nhìn thấy, chắc sẽ sợ chết khiếp!!!
Đối phương ngay cả binh khí kiếm Thái Hòa của mình cũng vứt đi, tuyệt đối không phải trò đùa, mà thật sự muốn quỳ xuống bái sư.

Diệp Bắc Minh kỳ quái hỏi: “Ông cũng 100 tuổi rồi, còn muốn bái tôi làm thấy?”
Nét mặt già nua của Vương Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng kích động: “Sư phụ, cả đời Vương Trường Sinh chỉ sống vì kiếm! Chết vì kiếm!”
“Sáu mươi năm trước, tôi muốn bái Độc Cô Kiếm Thánh làm thầy, nhưng ông ấy lại nói tôi không đủ tư chất”.

“Tiền bối Độc Cô Kiếm Thánh chỉ điểm tôi nửa chiêu, giúp tôi vô cùng được lợi, trở thành Kiếm Hoàng Cảng Đảo!”
“Sư phụ, Độc Cô Cửu Kiếm cậu học của Độc Cô Kiếm Thánh chắc chắn là cho người có thiên phú đỉnh cao!”
“Ở giới võ đạo, người thành đạt làm thầy!”
“Tuổi tác không phải vấn đề, cho dù là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần thành tựu kiếm đạo mạnh hơn tôi, tôi cũng có thể bái sư!”
Vương Trường Sinh nghiêm túc nói.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Không ngờ tên nhãi này lại là một người mê kiếm!”
“Mê kiếm?”
Diệp Bắc Minh nghi vấn.

Tháp Càn Khôn Trấn ngục nói: “Mê kiếm chính là một lòng chỉ muốn luyện kiếm, không khác gì với mê võ”.

Diệp Bắc Minh dường như có suy nghĩ.

“Nhóc con, cậu nhận ông ta cũng không tồi đâu, dẫn theo bên người, tương đương đã có một tay chân đẳng cấp Võ Hoàng rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Quả thật rất tốt”.

“Vậy còn chờ gì nữa?”
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát.

Anh khẽ nhấc tay: “Được, tôi nhận ông”.

“Đa tạ thầy!”
Vương Trường Sinh cực kỳ kích động.

Dập đầu chín cái về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm ầm ầm…
Diệp Bắc Minh nói: “Đứng lên đi”.

“Tạ thầy ạ”.

Vương Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.

Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta toàn thân máu tươi chảy ròng, bị kiếm khí của anh gây thương tích.

Anh ném qua mấy viên đan dược: “Chỗ đan dược này có thể giúp ông hồi phục vết thương”.

“Đan dược?”
Vương Trường Sinh sững sờ, nhận lấy đan dược Diệp Bắc Minh đưa qua, nhìn một chút.

Không nhịn được kinh hãi!
Sơn trang đúc kiếm cũng có rất nhiều đan dược trị thương, nhưng chất lượng không cao bằng đan dược Diệp Bắc Minh đưa cho ông ta: “Thầy, thuốc này chất lượng cao quá, hay thầy giữ lại dùng đi”.


Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao, dùng hết tôi luyện tiếp”.

“Cái gì?”
Vương Trường Sinh khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chính thầy luyện?”
“Thầy… thầy còn biết luyện đan?”
Diệp Bắc Minh khiêm tốn cười: “Biết một chút”.

“Một chút?”
“Ừ, đan dược dưới cấp Thiên gần như thành công 100%”.

“Phụt!”
Vương Trường Sinh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.

Hoàn toàn kinh hãi!
“Rít!”
Ông ta hít một hơi khí lạnh.

Cho dù là Đan Hoàng lão Tiêu cũng không dám nói đan dược dưới cấp Thiên 100% thành công được?
Đúng là nghịch thiên!
Diệp Bắc Minh không có giải thích, anh nói rõ mục đích đến sơn trang đúc kiếm: “Hai năm trước, con trai ông Vương Tạng Hải có phải đã lấy được một rương kim loại từ buổi đấu giá Sotheby's?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Có chuyện này, đệ tử nhớ rất rõ”.

“Chất liệu rương này rất đặc biệt, căn bản không thể mở ra, cũng không thể cắt đứt”.

“Nhà họ Vương tôi muốn nấu chảy nó, luyện thành một thanh thần kiếm”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái rương đâu?”
Vương Trường Sinh ngừng chút: “Cái rương bị chúng tôi vứt xuống hồ địa hỏa rồi, đốt chừng hai năm cũng không có hiện tượng nấu chảy”.

“Hồ địa hỏa?”
Diệp Bắc Minh thầm kêu không ổn.

Sẽ không đốt sạch đồ trong rương chứ!
Chương 191: Sư đệ tôi chết, tất cả các người đều phải chết theo!
Bỗng nhiên.

Ùng ùng!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ.

Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời núi Cửu Long.

Vèo!!!
Mấy chục viên đại bác màu đen rơi xuống.

Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt: “Máy bay đánh bom?!! Xong rồi…”
Kiếm Hoàng dù mạnh cũng không ngăn nổi máy bay đánh bom!
...!
Giờ phút này.

Dưới chân núi Cửu Long đã tập kết hơn mười ngàn đại quân.

Hơn một trăm ổ đại pháo được kéo tới đây, nổ pháo về phía đỉnh núi.

Còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu oanh tạc về phía sơn trang đúc kiếm.

Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, lửa ngút trời, phần lớn kiến trúc sơn trang đúc kiếm hóa thành một mảng phế tích.

Vô số người thường của Cảng Đảo dều sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi Cửu Long.


Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?
Sắc mặt Vương Tạng Sơn tái xanh, giận dữ hét: “Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
“Sơn trang đúc kiếm vẫn còn trên đỉnh núi, ông muốn phá hủy sơn trang của chúng tôi sao?!!!”
Cao Đỉnh Thiên tát Vương Tạng Sơn ngã lăn trên đất.

Ông ta lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt lại!”
Vương Tạng Sơn gào thét: “Cao Đỉnh Thiên, ông có thể trở thành cảng đốc, nhà họ Vương đã ủng hộ ông không ít”.

“Ông làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”
Cao Đỉnh Thiên điên cuồng cười: “Báo ứng? Ha ha ha ha! Cuộc đời của Cao Đỉnh Thiên tôi, tôi tự làm chủ”.

“Mạng tôi do tôi quyết chứ không phải do trời!”
“Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh...!ha ha ha…”
“Tôi phí lời với ông nhiều làm gì? Dẫn đi!”
Các binh sĩ trói gô cổ Vương Tạng Sơn.

Dẫn đi!
Đám nhà giàu khác có mặt ở đây đều ngơ ngác.

Bọn họ đứng tại chỗ, bị người của Cao Đỉnh Thiên khống chế được.

Một vài hoàng thất nước nhỏ cũng lớn tiếng phản kháng: “Ông thống đốc Cảng Đảo, ông làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả không tốt đâu!”
“Chúng tôi là người của hoàng thất, mong ông thả chúng tôi đi ngay lập tức!”
“Ông thống đốc, nếu không làm vậy với chúng tôi, sẽ xảy ra hậu quả khó mà tưởng tượng được đấy!”
Những hoàng thất này lạnh giọng nói.

Cao Đỉnh Thiên khẽ cười: “Chư vị, tôi sẽ không làm các người tổn thương”.

“Chờ đại pháo của tôi san phẳng núi Cửu Long, các người đương nhiên có thể tời đi”.

Cái gì?
San phẳng?
Cao Đỉnh Thiên thật sự không muốn để người trên núi sống sót!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch, cô ta lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông thống đốc, ông làm như vậy chẳng lẽ không sợ phía chính phủ Long Quốc trách tội sao?”
“Trách tội? Ha ha ha, núi cao hoàng đế ở xa, Cảng Đảo do Cao Đỉnh Thiên tôi định đoạt”.

Cao Đỉnh Thiên càn rỡ cười lớn.

Ông ta nhìn Lý Gia Hinh đầy thâm sâu: “Cô Lý, tôi khuyên cô bớt xen vào chuyện người khác”.

“Mặt mũi tôi cho nhà họ Lý cô cũng có hạn thôi!”
“Ông!!!”
Lý Gia Hinh cắn răng nghiến lợi.

Cao Đỉnh Thiên lạnh lẽo hạ lệnh: “Hộ tống cô Lý đi nghỉ ngơi, trước khi núi Cửu Long chưa bị san phẳng, không ai được phép rời đi”.

“Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông chết đi!”
Lâm Thương Hải đột nhiên xông ra giống như chó điên, đánh một quyền về phía Cao Đỉnh Thiên!
“Xuống dưới gặp thiếu chủ!!!”
Sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, chắc chắn thiếu chủ đã chết.

Lòng Lâm Thương Hải đang rỉ máu!!!
Ầm!
Từ sau lưng Cao Đỉnh Thiên, ba Võ Linh đi ra!
Một người trong số đó đối quyền với Lâm Thương Hải.

“Phụt!”
Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài.

Ông ta lăn một vòng trên đất, nhanh chóng chui vào bụi cỏ, biến mất không thấy.

Một Võ Linh muốn đuổi theo.

Cao Đỉnh Thiên cười lạnh: “Chó chết chủ, cứ để hắn chạy thoát thân đi!”
Pháo binh vẫn đang tiếp tục.

Bầu trời đều bị nhuốm đỏ!
Mây hình nấm dâng lên hết cái này đến cái khác.

“Nổ súng! Nổ súng! Nổ súng cho tôi!”
“Hỏa lực bao trùm, đánh toàn bộ chi phí quân sự của tôi vào đó!”
“Chưa ăn cơm sao? Nổ súng đi!!!”
Trên đài chỉ huy.


Cao Đỉnh Thiên lớn tiếng quát.

Đùng đoàng!
Pháo trên đỉnh núi Cửu Long không ngừng nổ ầm, giống như động đất.

Khuôn mặt Cao Đỉnh Thiên bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.

Sơn trang đúc kiếm núi Cửu Long sắp bị san phẳng!
Đoàng!
Đột nhiên, một phát hỏa tiễn tấn công tới, hạ gục một máy bay chiến đấu đang khai hỏa.

Ầm!
Ánh lửa đầy trời!
Đoàng!
Lại mười mấy phát đại bác xuất hiện, bầu trời đêm gần đó xuất hiện mười mấy chiếc máy bay chiến đấu Hắc Long hàng đầu.

Máy bay chiến đấu của Cao Đỉnh Thiên trong nháy mắt bị đánh nổ, bầu trời sáng như ban ngày!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cao Đỉnh Thiên kinh hãi.

“Giết!”
Ngay lúc này, sau lưng mọi người truyền đến tiếng la giết kinh thiên động địa.

Giống như là thiên quân vạn mã đánh tới vậy!
Vô số binh lính mặc áo giáp từ bốn phương tám hướng xông ra, thuộc hạ của Cao Đỉnh Thiên không chịu nổi một kích, cũng không kịp phản kháng, bị giết đến một phần ba.

Một cô gái nghiêng nước nghiêng thành đi tới.

Sau lưng có vô số chiến sĩ mặc áo giáp đi theo.

Trong con ngươi xinh đẹp của cô gái đều là tia máu: “Nếu sư đệ tôi chết, tất cả các người đều phải chết theo!”
Một người phụ nữ đi tới.

Sau lưng là thiên quân vạn mã!
Cô ấy có thân hình tỷ lệ vàng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành!
Nhìn trông vô cùng yểu điệu!
Nhưng trên người cô ấy bộc phát ra luồng sát khí!
Khiến người ta không lạnh mà run!
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người cô gái này.

“Là cô!”
“Tu La mặt ngọc!!!”
Cao Đỉnh Thiên nhận ra người phụ nữ này, ông ta kinh hãi!
Ông ta nằm mơ cũng không dám tin người phụ nữ này lại tới!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra người phụ nữ này.

Chính là thất sư tỷ của anh: Liễu Như Khanh!
Nhưng cô ấy ở bên ngoài còn có một cái tên khác: Tu La mặt ngọc!
Hai chữ Tu La!
Đủ để chứng minh sự đáng sợ của người phụ nữ này.

Cô ấy trấn thủ phía nam Long Quốc, bảo vệ tám ngàn dặm hải vực!
Các nước Đông Nam Á không dám bước một bước qua Long Quốc!
“Cái gì?”
“Tu La mặt ngọc!”
“Cô chính là Tu La mặt ngọc?”
Hoàng thất các nước Đông Nam Á nghe thấy cái tên này, toàn thân run lên.

Mặt đều là vẻ chấn động!
Đã từng có một nhóm hải tặc 5000 người giết người cướp của ở Đông Nam Á, không chuyện ác nào không làm.

Sau khi tiến vào hải vực Long Quốc, không kiên trì nổi một giờ đã bị Tu La mặt ngọc tiêu diệt!
Tàu sân bay của một nước nào đó tiến vào hải vực Long Quốc diễn tập!
Chưa tới mười lăm phút, tàu sân bay này bị đánh chìm.

Mấy trăm ngàn hải quân chật vật chạy trốn!
Khu vực Đông Nam Á lưu truyền một câu nói, chỉ cần Tu La mặt ngọc ở đây, đừng ai nghĩ lấy được gì ở hải vực Long Quốc dù chỉ là một con cá!
Vậy mà Tu La mặt ngọc lại đến Cảng Đảo.

Còn dẫn theo quân đoàn của mình!
Da mặt Cao Đỉnh Thiên không ngừng nhảy lên: “Cô… cô đến đây làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận