Trong đó, một cô gái ngạo mạn lạnh giọng quát lớn: “Thái Thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn, Diệt Tuyệt Thượng Nhân tiến đến, các người còn không quỳ xuống nghênh đón?”
“Thần Kiếm Môn?”
Mọi người Thanh Huyền Tông giật mình.
Dù là mấy vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhanh chóng bước lên nghênh đón.
Thần Kiếm Môn, một trong số các tông môn đứng đầu nhất Đại Lục Chân Võ, chỉ đứng sau gia tộc Thượng Cổ.
Danh tiếng Diệt Tuyệt Thượng Nhân vang xa, chỉ sợ đã đến cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.
Khoảnh khắc trông thấy người Thần Kiếm Môn, con ngươi Diệp Bắc Minh điên cuồng co rụt lại.
Nhìn chăm chú vào một cô gái trong đó!
Gương mặt xinh đẹp của cô có phần tái nhợt, sa sút cúi đầu!
Dù là vậy vẫn không thể che đậy nhan sắc tuyệt đẹp của cô ấy!
Hạ Nhược Tuyết!
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh khó che giấu nỗi kích động trong lòng!
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu!
Nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn cúi đầu, thân thể mềm mại lại run lên, không để ý đến sự biến hóa xung quanh: “Hình như mình nghe thấy giọng của Bắc Minh?”
“Ha ha, khả năng là ảo giác rồi…”
Hạ Nhược Tuyết tự giễu cười một tiếng!
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh lại gọi thêm lần nữa.
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói mang theo nỗi gấp gáp và run rẩy: “Bắc Minh… là… là… anh sao?”
“Là anh! Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh không thể che giấu sự kích động của mình.
Hai mắt Hạ Nhược Tuyết lập tức bị nước mắt làm nhòe đi!
Cô ấy nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngay trong đám người.
Hạ Nhược Tuyết không thể kiềm nén nỗi nhớ nhung của mình được nữa, cô ấy bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Bắc Minh!
Ngay trước mặt mọi người Thanh Huyền Tông, Hạ Nhược Tuyết nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm nhau thật chặt!
“Chị Nhược Tuyết…”
Tiêu Nhã Phi mất mát!
Tâm trạng vừa ổn định được của Tô Thanh Ca lại rơi xuống vực sâu một lần nữa!
Lần này, cô ta không cần hỏi cũng biết cô gái tên là “Nhược Tuyết” này nhất định là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh yêu!
Hạ Nhược Tuyết ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”