Cây cối cũng càng ngày càng thưa thớt!
Cấm địa của Thanh Huyền Tông, thế mà lại là một mảnh vành đai núi lửa.
Đằng trước từng ngọn núi lửa nhô lên, dung nham tuôn trào ra không ngừng.
Ở vị trí chính giữa, hội tụ thành một cái hồ dung nham nhiệt độ cao đến mức dọa người!
Tại khu vực trung tâm của hồ dung nham, có một cái quảng trường to lớn hình tròn.
Trên mặt đất lộ ra hoa văn Thái Cực Bát Quái
Ở vị trí trung tâm có một tòa tháp cổ màu đen lẳng lặng đứng.
Hình dáng cổ kính, bên trên thô ráp giống như đã phơi gió phơi nắng rất nhiều năm, tràn đầy khí tức cổ xưa!
“Đây chính là tháp Phù Đồ sao?”
Diệp Bắc Minh đứng ở đằng xa quan sát: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có phát hiện ra chỗ nào không bình thường không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút kinh ngạc: “Ồ? Tháp Phù Đồ này có vẻ rất thú vị!”
“Bên trong lại có khí tức của dị hỏa!”
Nó nghiêm túc nói: “Đại Lục Chân Võ đúng là không đơn giản, thế mà lại xuất hiện hai loại dị hỏa?”
Hai loại dị hỏa mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tới, một loại là Phần Thiên Chi Diễm!
Đang ở trong tay Diệp Bắc Minh!
Một loại khác thì ở ngay bên trong tháp Phù Đồ!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Không phải ông nói dị hỏa vô cùng hiếm có sao?”
“Sao ở đây lại xuất hiện loại dị hỏa thứ hai vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát mới trả lời: “Điều này thì bản tháp cũng không biết, chỉ có thể nói Đại Lục Chân Võ có khí vận rất khủng bố!”
“Đại lục võ đạo bình thường có thể tìm ra một loại dị hỏa đã vô cùng hiếm thấy rồi, chứng đừng nói đến là loại thứ hai!”
“Hơn nữa tôi có thể cam đoan, đây là một loại dị hỏa thuộc tính băng!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Anh đi vào tháp Phù Đồ.
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên đã sớm chờ từ lâu.
Mã trưởng lão cười nói: “Bắc Minh à, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi sẽ mở tháp Phù Đồ ra, cậu mau vào đi!”
Khương Tử Cơ nhìn chằm chằm Mã trưởng lão: “Mã trưởng lão nóng lòng như thế làm cái gì?”
“Ông rất muốn tiểu sư đệ tôi tiến vào tháp Phù Đồ sao?”
Nụ cười của Mã trưởng lão khựng lại, có chút xấu hổ cười nói: “Bản trưởng lão thấy Diệp Bắc Minh có thiên phú kinh khủng, muốn để cậu ấy nhanh chóng tiến vào tháp Phù Đồ đạt được truyền thừa thượng cổ!”
“Nhỡ may có vận khí nghịch thiên nào đó đang chờ cậu ấy, về sau Thanh Huyền Tông sẽ phải dựa vào Bắc Minh rồi!”
Vương trưởng lão cười phụ họa: “Không sai, Bắc Minh, về sau Thanh Huyền Tông chúng ta coi như nhờ cả vào cậu!”
Người phụ nữ trung niên mỉm cười tiến lên, kín đáo đưa cho Diệp Bắc Minh một bình đan dược: “Bắc Minh, nếu như gặp phải nguy hiểm ở trong tháp Phù Đồ, những đan dược này còn có thể giúp được cậu!”
Diệp Bắc Minh tiện tay nhận lấy: “Cảm ơn ba vị trưởng lão đã yêu quý!”
Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, người phụ nữ trung niên đều mỉm cười.
Nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một ý lạnh không dễ phát hiện ra!
“Cảm ơn?”
“Ha ha, sau bảy ngày cậu sẽ càng phải cảm ơn chúng tôi!”