Đồng thời, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa hội trường tiệc từ thiện.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đi từng bước trên thảm đỏ tới.
Lập tức có người báo cáo: “Ông Diệp, buổi tiệc từ thiện tối nay bị hủy bỏ rồi, bên trong đang xảy ra chuyện lớn”.
“Chuyện gì?”
Diệp Minh Viễn nhướng mày.
“Tần Thiếu Dương bị giết”.
“Cái gì?”
Dù là người có thân phận to như Diệp Minh Viễn cũng giật mình: “Anh nói cái gì? Tần Thiếu Dương? Anh có chắc là Tần Thiếu Dương không!”
“Đúng vậy”.
Người báo cáo gật đầu.
“Đi, đi xem! Ai dám to gan như thế!”, sắc mặt Diệp Minh Viễn chợt tối xuống.
Trong lòng ông ta đã sớm nhấc lên một hồi mưa to gió lớn!
Đó là Tần Thiếu Dương đấy!
Cậu ta chết rồi ư?
Mấy lão già nhà họ Tần kia chắc chắn sẽ nổi điên!
Cả Đường Kình Thương nữa!
Một trong thập đại chiến thần Long Hồn, Đường Kình Thương!
Cực kỳ yêu thương, cưng chiều Tần Thiếu Dương.
Cũng vì thân phận đó, nên Tần Thiếu Dương mới có thể hoành hành ngang dọc ở Long Đô, cũng chẳng có ai dám ý kiến!
Hôm nay, Tần Thiếu Dương lại bị giết?
“Rốt cuộc là ai giết?”, Diệp Minh Viễn hết sức tò mò.
Khi ông ta vào trong hội trường, nhìn từ đằng xa!
Thì đồng tử chợt co rụt lại!
“Ông Diệp, chính là thanh niên đó”, có người chỉ vào Diệp Bắc Minh đang bị bốn Tông Sư võ đạo vây quanh xa xa.
Vẻ mặt Diệp Minh Viễn cực kỳ đặc sắc!
Kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, kinh hãi, nặng nề!
Các loại biểu cảm chợt lướt qua trên mặt ông ta: “Sao nó lại tới Long Đô vậy? Đi!”
Diệp Minh Viễn không dừng lại dù chỉ là một giây một phút, vội vàng xoay lưng bỏ đi.
Diệp Bắc Minh không biết, cơ hội gặp được Diệp Minh Viễn của anh đã trôi qua như thế.
“Thanh niên, cậu là ai mà to gan như thế, dám giết người ở Long Đô!”
Bốn võ giả Tông Sư sải bước đi tới.
Khí thế đầy mạnh mẽ!
Trong đó có một Tông Sư lạnh giọng nói: “Cậu có biết mình đã giết chết ai không?”