“Tàn nhẫn thế? Vậy thì không giữ ông lại được rồi!”, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.
Tay còn lại của anh giơ lên, như tia chớp!
“Răng rắc”.
Sau khi tóm lấy tay còn lại của Lâm Thiên Tuyệt thì dùng sức bẻ gãy!
“A!”
Lâm Thiên Tuyệt kêu la thảm thiết.
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh lại đá một cái vào bụng Lâm Thiên Tuyệt.
Dứt khoát và nhanh chóng!
Một đá!
Đan điền trực tiếp nổ tung!
Nội kình tan đi!
Lâm Thiên Tuyệt nằm dưới đất không ngừng run rẩy như một con chó sắp chết!
Nhìn là biết chẳng còn bao hơi tàn!
Một Đại Tông Sư mà còn chẳng thể kiên trì nổi mười hiệp đã bị phế bỏ hoàn toàn!
Diệp Bắc Minh mạnh đến mức nào?
Mấy tay giàu có ở Long Đô nhìn Diệp Bắc Minh thật lâu, nhớ thật kỹ gương mặt thanh niên này.
“Trời ơi! Có còn là người nữa không?”
Ô Bách Thuận như bị thứ gì đó kích thích, lớn tiếng kêu lên.
“Diệp Bắc Minh? Anh ta tên là Diệp Bắc Minh hả?”
Ngụy Yên Nhiên xúc động đến mức cả người run run, máu nóng trong người cũng sôi trào lên.
Cô ta vô cùng kinh hãi, vô cùng khiếp sợ!
Thậm chí, còn có chút hưng phấn, cảm giác như trong người có một dòng điện lướt qua.
Trái tim nhỏ bé cứ đập nhanh thình thịch!
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác của cô ta về Diệp Bắc Minh đã có chút thay đổi.
“Bộp bộp bộp bộp!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh đi từng bước tới chỗ Tần Vinh An.
“Mày…”
Tần Vinh An sợ ngây người, mí mắt giật liên tục.
Không thể giữ được bình tĩnh!
Ông ta lùi về sau theo bản năng: “Mày muốn làm gì? Mày muốn giết cả tao ư?”
Diệp Bắc Minh không thèm liếc Tần Vinh An lấy một lần.
Ánh mắt chuyển sang Masao Tokugawa bên cạnh: “Lúc nãy ông muốn giết tôi hả?”
“Cậu Diệp Bắc Minh, cậu thật sự muốn đối đầu với Tenjinja ư?”, Masao Tokugawa lạnh giọng nói, vô cùng kiêng dè.
Bộp! Bộp!
Hai võ giả Đông Doanh ánh mắt lạnh lùng sau lưng Masao Tokugawa chắn trước mặt ông ta.