Tần Vinh An thấy thế bèn lặng lẽ lùi sang một bên, bấm hai số điện thoại.
“Alo, bố ơi đã xảy ta chuyện rồi…”
“Hu hu hu, bố vợ, Thiếu Dương bị người giết rồi”.
……
Diệp Bắc Minh không trả lời câu hỏi của Masao Tokugawa: “Lúc nãy ông đã để lộ sát ý với tôi hả?”
“Cậu tiêu diệt thương hội Đông Doanh của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi hận cậu ư?”
Masao Tokugawa cực kỳ tức giận.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà xưởng của bố tôi là do lũ Đông Doanh các người chiếm lấy”.
“Tôi tiêu diệt chúng là lẽ thường tình thôi”.
“Lùi lại một bước mà nói, người Long Quốc giết người đảo quốc Đông Doanh còn cần phải tìm lý do hả?”
Câu nói của Diệp Bắc Minh.
Thật sự rất ngông cuồng!
Đây là thời đại hòa bình, giết người lại không cần cả lý do ư?
Masao Tokugawa hơi ngơ ngác, trả lời theo bản năng: “Không cần hả?”
“Cần ư?”
Diệp Bắc Minh cười hỏi lại.
“Cậu tùy tiện giết người Đông Doanh? Cậu xem Đông Doanh là cái gì?”, Masao Tokugawa nói.
Diệp Bắc Minh lại cười: “Lũ Đông Doanh mà cũng xứng là gọi “người” nữa hả?”
“Đừng có nói là các người tưởng có tay có chân có đầu thì được gọi là “người” rồi nhé?”
“Dùng heo chó để gọi các người cũng là sỉ nhục chúng nó đấy!”
Sỉ nhục!
Sỉ nhục cùng cực!
“Mày phải chết! Giết nó đi!”
Masao Tokugawa rống to chỉ vào Diệp Bắc Minh, ông ta đã tức điên lên rồi.
Hai Đại Tông Sư Đông Doanh nhanh chóng ra tay.
Kitamiyano, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 155 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Wataraki Jiro, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 149 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!
Soạt!
Một thanh đao võ sĩ bằng hợp kim chém về phía cổ Diệp Bắc Minh, tạo thành một đường đao hình bán nguyệt!
“Soạt!”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi về phía sau, đao khí đó gần như lướt ngang qua cổ họng anh!
Bốp!
Kitamiyano lao tới, tấn công từ bên hông.
Ông ta ném ra một quả bom khói đen.
Nhanh bóng bao vây lấy Diệp Bắc Minh!