Thanh đao đã dán vào ngực Diệp Bắc Minh rơi xuống!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi, đánh giết về phía Wataraki Jiro, đồng thời cũng lướt chân, tung một đá vào ngực Kitamiyano!
“Bốp!”
Kitamiyano phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Bắc Minh mượn lực tung người, như mãnh hổ vồ về phía Wataraki Jiro!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tung người lên không trung nên không có điểm mượn lực.
Wataraki Jiro nhe răng cười một tiếng: “Ngu xuẩn, bay lên trời như thế đối với một Đại Tông Sư mà nói là không khác gì cái bia người! Heo thì vẫn là heo thôi, chẳng có chút não nào!”
“Giết!”
Tốc độ của Wataraki Jiro cực nhanh, vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, hai tay cầm đao võ sĩ chuẩn bị chém ngang eo!
“Thật không?”
Diệp Bắc Minh cười, đột nhiên xoay người một cách quỷ dị trên không trung.
Một chân đá ra!
“Bốp!”
Wataraki Jiro hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể xoay người trên không trung, ông ta phải ứng không kịp nên bị anh đá một cái nổ đầu!
Sau khi Diệp Bắc Minh đáp xuống thì nhặt thanh đao võ sĩ kia lên, đi tới chỗ Kitamiyano!
“Mày… Mày…”
Kitamiyano đã sợ run hết cả người.
Bốp!
Diệp Bắc Minh như bóng ma đi tới, một tiếng giòn vang.
Đầu Kitamiyano đã rơi xuống đất!
“Bộp!”
Khi đầu Kitamiyano rơi xuống, tim của tất cả mọi người ở đó đều run lên!
Diệp Bắc Minh cầm thanh đao võ sĩ kia nhìn về phía Masao Tokugawa: “Đến lượt ông rồi”.
Bốn chữ ngắn ngủi đó.
Như lời phán quyết của tử thần!
“Mày!”
Masao Tokugawa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, thậm chí trốn sau lưng Tần Vinh An.
Bấy giờ, cái gì mà lòng dạ với cả mặt mũi và tức giận đều biến mất không còn gì!
Má nó!
Đáng sợ quá!
Hai Đại Tông Sư cứ thế chết đi rồi, chỉ mới có ba phút ngắn ngủi như thế thôi mà?
Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có thực lực võ đạo thế nào vậy?
“Diệp Bắc Minh, mày vẫn muốn tiếp tục giết người như thế ư?”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, chỉ vào Masao Tokugawa: “Kẻ cuối cùng này”.