Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn ra cảnh giới của người này.

Võ tông hậu kỳ, chưa đến đỉnh phong!
Cũng đủ đáng sợ rồi.

Cả người thư ký Tiền chấn hãi: “Tần Long Tượng, đội Thần Cơ!”
Đồng tử của Dạ Kiêu cũng co lại: “Tần Long Tượng, cường giả đứng thứ hai trăm tám mươi chín bảng xếp hạng ngầm, ông ta là người của đội Thần Cơ Long Quốc ư?”
“Nơi này là đội Thiên Cơ, Tần Long Tượng, ông không có sắc lệnh, ai cho ông vào nơi này?”
Thư ký Tiền sầm mặt.

Nhưng lại bị ông ta phớt lờ!
Tần Long Tượng cũng chẳng thèm nể mặt thư ký Tiền, không nhìn đến anh ta, trực tiếp phớt lờ đi qua.

Ánh mắt sầm xuống: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh phải không, cậu đã giết Tần Hóa Thiên? Cậu có biết ông ta là ai không?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng.

Liền sau đó.

“Đây là cái gì?”
Ánh mắt của Tần Long Tượng nhìn chằm chằm bảy sọt đan dược lớn, con mắt già nua không chớp đến một cái.

Ông ta vốn đến để hỏi tội.

Bây giờ bị số đan dược này thu hút!
“Đan dược cực phẩm? Toàn bộ là đan dược cực phẩm?”
“Đội Thiên Cơ làm sao có thể có nhiều đan dược cực phẩm như này! Người đâu, mang toàn bộ số đan dược này đi cho tôi!”
Trong con mắt già nua của Tần Long Tượng hiện lên vẻ tham lam: “Một viên cũng không được để lại!”
“Mang đi, mang đi tất cả!”
“Vâng!”
Đám thành viên của đội Thần Cơ phía sau Tần Long Tượng cũng rất kích động.

Trong lòng vui mừng điên cuồng, bây giờ số đan dược này là của bọn họ rồi!
Tất cả tiến lên đi về phía đan dược.

Tham lam, kích động, bốc hỏa, trực tiếp phớt lờ đám người Diệp Bắc Minh, trong mắt chỉ có đan dược.

Roạt!
Đột nhiên.

Một đường kiếm khí xuất hiện, giết về phía đám người của đội Thần Cơ.

Phụt!
Có hai võ hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ đứng phía trước nhất không kịp phản ứng lại, lập tức bị chém thành sương máu.

“Suýt!”
Những võ giả khác của đội Thần Cơ nhanh chóng lùi lại, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Phập!
Kiếm khí chém vào lòng đất, tạo ra một đường rãnh đáng sợ, chặn đám người đội Thần Cơ.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, con ngươi lạnh lùng vô tình: “Đồ của tôi, tôi không cho, các người không được lấy!”
“Thò tay, chém tay, thò đầu, chém đầu!”
Thư ký Tiền giật mí mắt, không ngờ khi Diệp Bắc Minh đối diện với Tần Long Tượng cũng dám cứng rắn như vậy.

Dạ Kiêu ngẩn người!
Làm sao anh dám?
Ông ta là Tần Long Tượng, cường giả đứng thứ hai trăm tám mươi chín trong bảng xếp hạng ngầm.

Cho dù là Dạ Kiêu cũng không dám lỗ mãng.

Người trên bảng xếp hạng ngầm, một cấp bậc cũng có thể đè chết người.

Khí thế của Diệp Bắc Minh khiến Tần Long Tượng cũng ngẩn người.

Sau đó, khuôn mặt già âm hiểm đến đáng sợ: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày đúng là giống như lời đồn bên ngoài, sát phạt quyết đoán, coi thường người khác, cả gan hỗn xược!”
Giọng điệu băng lạnh, sát ý ngưng tụ thành băng!
Tần Hóa Thiên là người của nhà họ Tần tao, mày nói giết là giết! Tao rất muốn xem xem, trước mặt tao, mày còn có thể hống hách đến mức nào”.

Phập!
Tần Long Tượng dậm mạnh một chân, mặt đất thao trường nứt vỡ, xuất hiện đường nứt như mạng nhện.

Cơ thể ông ta bắn ra giống như pháo đạn, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.

Hai cánh tay Tần Long Tượng lưu chuyển chân khí, mang theo sóng khí khủng bố đến trước mặt anh!
Quyền này.

Ẩn chứa sức mạnh một trăm ngàn cân.

Đối phó với Diệp Bắc Minh, vậy là đủ!
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ nắm đấm, đập vào quyền của ông ta.

Hai người cùng lùi lại.

Cú đấm này khiến tất cả mọi người yên tĩnh lại, đội Thiên Cơ chấn hãi nhìn mọi việc, ánh mắt vô cùng bốc lửa.

Thiếu soái vậy mà có thể đấu được với cú đấm của Tần Long Tượng?
Dạ Kiêu cũng không thể tin nổi.

Sắc mặt Tần Long Tượng băng lạnh: “Mày có thể đỡ được cú đấm mang một phần ba sức mạnh của tao?”
Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh nghiêm trọng thêm ba phần.

Sức mạnh một trăm ngàn cân mà mới chỉ là một phần ba!
Tần Long Tượng toàn lực ra tay, chắc cũng phải đến sức mạnh ba trăm ngàn cân đấy.

Gấp ba lần anh!
Hai người cách nhau hai cảnh giới lớn, khoảng cách sức mạnh chênh nhau ba lần, vẫn có thể tiếp được.

Nếu anh trở thành võ tông đỉnh phong, chắc chắn không chỉ có sức mạnh ba trăm ngàn cân.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, tôi ra tay, có thể giết chết ông ta, chỉ cần hút một phần ba nội lực của cậu”.

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Trước đây ông ra tay một lần, chẳng phải cần hút cạn nội lực của tôi sao?”
“Sao lần này chỉ cần một phần ba nội lực?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Lúc đó cảnh giới của cậu quá thấp, cho nên phải hút cạn của cậu”.

“Bây giờ cảnh giới của cậu tăng lên rồi, sức mạnh mà tôi cần cũng càng lúc càng ít”.

“Có lẽ sẽ có một ngày, sức mạnh của cậu vượt qua tôi, thì cũng không cần tôi ra tay nữa”.

Diệp Bắc Minh cười đáp lại một câu: “Bây giờ cũng không cần ông ra tay”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi do dự: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Người này rất mạnh, bây giờ cậu vẫn chưa thể đối phó được”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Chỉ dựa vào đấu võ lực, đó là người lỗ mãng, dùng cái đầu, tôi có thể giết ông ta”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra bốn chữ: “Vậy tôi chờ xem”.

Và không nói gì nữa.

Tần Long Tượng khà khà nói: “Khà khà, không tệ, đúng là không tệ”.

“Thực lực này, khiến tao không ngờ đấy”.

Ông ta tỏ vẻ mặt thích thú, dường như sẽ ăn thịt chắc Diệp Bắc Minh.

“Nhưng sau đây tao sẽ ra tay toàn lực, không biết mày có bị một quyền của tao đánh thành bùn thịt không đây?”
Diệp Bắc Minh ra vẻ không thèm để ý: “Hay là, cứ thử xem?”
Khinh miệt.

Thờ ơ.

Soạt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui