“Con lợn da vàng kia, chính là hắn!”, Thomas bò dậy, chật vật nhìn Diệp Bắc Minh.
Tên Đại Tông Sư da trắng sắc mặt lạnh lẽo, dẫn người bao vây. . Cop q𝓊a cop lại, t𝗿ở lại t𝗿a𝘯g chí𝘯h _ 𝗧RÙM𝗧R𝐔YỆ𝘕.𝚟𝘯 _
Cũng chẳng buồn hỏi, trực tiếp hạ lệnh: “Giết!”
Ầm!
Một Tông Sư võ đạo da trắng ra tay.
Toàn thân đều là cơ bắp, còn mạnh hơn cả một con trâu.
Một quyền đánh ra!
Một quyền mang theo cuồng phong, không chút hạ thủ lưu tình đánh về phía ngực Diệp Bắc Minh.
Nếu thực lực của Diệp Bắc Minh không bằng đối phương, một quyền này tất nhiên sẽ đánh chết anh!
“Tôi giữ lại một mạng cho đồng bọn các người, các người đến còn chưa hỏi tình hình mà đã giết người rồi sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Anh giơ tay nắm thành quyền!
Bốp!
Một tiếng vang cực lớn, tên Tông Sư võ đạo da trắng và Diệp Bắc Minh đối quyền với nhau.
Cánh tay máu thịt mơ hồ!
Lại nổ!
Võ giả da trắng khác mặt đầy khiếp sợ nhìn sang.
“Ôi trời đất ơi!”
“Sức mạnh quá khủng khiếp?”
“Mẹ nó!”
Tông Sư võ đạo da trắng kêu thảm thiết một tiếng: “Con lợn vàng đáng chết này!”
Đột nhiên, cánh tay còn lại của Tông Sư võ đạo da trắng chìa ra, đấm về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Chưởng phong ác liệt, mang theo tiếng phá không!
Diệp Bắc Minh hời hợt giơ tay, nắm cổ tay hắn.
“Mày!!!”
Con ngươi Tông Sư da trắng co rút lại.
Một giây kế tiếp.
Tay Diệp Bắc Minh dùng sức lắc.
Một tiếng giòn dã rắc rắc, cánh tay Tông Sư da trắng bị gãy, xương chọc thủng bắp thịt lộ ra ngoài.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt truyền tới.
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Bây giờ ai mới là lợn?”
“Thả Hughes ra!”
“Đáng chết!”
“Mày là ai? Bọn tao là người của Hùng Quốc đến Long Quốc tham gia đại hội quân võ, sao mày dám?”
Mấy người Hùng Quốc liên tục mở miệng gào thét, uy hiếp Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh chìa tay, đánh một quyền đánh vào ngực ‘Hughes’.