“Tao biết mẹ của mày ở đâu”.
Một tin nhắn.
Mấy chữ đơn giản.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc.
Anh trực tiếp gọi đến số đó.
Điện thoại được kết nối.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Mày là ai?”
Giọng của một người đàn ông vang lên: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là”.
“Tao biết tung tích của mẹ mày, tao biết bà ấy đã đi đâu!”
Giọng nói đã được xử lý đặc biệt.
Không thể nhận ra là ai.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhả ra một chữ: “Nói!”
“Ha ha ha!”
Đối phương điên cuồng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai?”
“Mày là ông trời sao, chúng ta cách qua điện thoại đó”.
“Tao không nói thì mày có thể làm gì được tao?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy mày đợi chết đi”.
Trực tiếp tắt máy.
Dứt khoát nhanh gọn.
Không cho đối phương cơ hội được nói!
Vãi!
Đối phương thộn mặt, mình còn chưa nói ra lời uy hiếp nữa mà.
Sao Diệp Bắc Minh lại tắt máy rồi?
…
Anh trở về nơi ở của Cửu sư tỷ.
Mùi thơm của đồ ăn ập đến.
Diệp Bắc Minh đẩy cửa đi vào, cửu sư tỷ cười vui vẻ: “Tiểu sư đệ, đệ về rồi à”.
“Đệ tu luyện ba ngày không ăn cơm, tỷ sợ đệ đói chết đấy”.
“Mau đến ăn cơm đi”.
Diệp Bắc Minh đi đến.
Anh ngồi xuống vừa ăn vừa nói: “Cửu sư tỷ, giúp đệ một việc”.
“Việc gì?”
Cửu sư tỷ gắp thức ăn cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở nhật ký điện thoại.
Chỉ vào một số trong đó: “Điều tra vị trí của số thuê bao này cho đệ, tốt nhất có thể điều tra chủ nhân của nó”.
“Đơn giản, đệ yên tâm ăn cơm trước đi”.
Cửu sư tỷ cười nói: “Ăn cơm xong, tỷ nói hết thông tin cho đệ”.
“Được”.
Sau đó.
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “A lô, tôi là hoàng hậu Hồng Đào”.
“Năm phút, tôi muốn có tất cả thông tin của số thuê bao này”.
Cô ấy nói ra số điện thoại đó.
Rồi tắt máy.
Diệp Bắc Minh cũng đói rồi.
Tuy võ giả chịu đói tốt hơn người bình thường, nhưng anh đã ba ngày ba đêm không ăn không uống.
Bây giờ được ăn cơm, cảm thấy đói cồn cào.
Cửu sư tỷ nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói, vẻ mặt hiện lên nét cưng chiều.
Hai tay chống chằm, nhìn Diệp Bắc Minh ăn hết tất cả cơm canh.
Tích tích tích!
Điện thoại của hoàng hậu Hồng Đào rung lên, cô ấy mở ra xem: “Tôi đã gửi hết tất cả thông tin vào mail của cô rồi”.
Cô ấy mở mail ra xem: “Tiểu sư đệ, có thông tin rồi”.
Diệp Bắc Minh đặt bát đũa xuống: “Là ai?”
Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh lùng một tiếng: “Đối phương rất tự tin, lại dùng số thật của mình để gọi đi”.
“Nhưng cũng chẳng trách hắn tự tin như vậy”.
“Dù sao, gia tộc của người này nắm giữ sản nghiệp khoa học kỹ thuật điện tử hàng đầu toàn cầu!”
“Thực sự có bản lĩnh này”.
Hoàng hậu Hồng Đào lắc đầu: “Đáng tiếc, lại gặp phải tỷ”.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Cửu sư tỷ, tỷ đừng đánh đố nữa, rốt cuộc là ai?”
Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Lý Tái Hy, gia tộc Lý thị ở Cao Ly Quốc”.
“Cao Ly Quốc? Lý Tái Hy?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cửu sư tỷ, phiền tỷ đi cùng đệ đến Cao Ly Quốc một chuyến”.
…
Ba tiếng sau.
Diệp Bắc Minh và Cửu sư tỷ đặt chân đến Cao Ly Quốc.
Trước khi xuất phát, Cửu sư tỷ đã điều tra được lịch trình hàng ngày của Lý Tái Hy.
Hôm nay, Lý Tái Hy sẽ đến đại học thủ đô Cao Ly Quốc diễn giảng.
Lúc này.
Trên quảng trường trung tâm đại học thủ đô Cao Ly Quốc, người đông nghìn nghịt.
Rất nhiều người đều tập trung tại đây, còn có giới truyền thông hàng đầu của Cao Ly Quốc!
Lý Tái Hy đi lên sân khấu dưới sự bảo vệ của một đoàn vệ sĩ.
Tất cả đều mặc vest màu đen, đầy cảm giác áp bức.
Tách tách tách!
Rất nhiều phóng viên ào lên như ong vỡ tổ, bấm máy ảnh không ngừng.
Hắn là người kế nhiệm của tập đoàn Lý thị!
Người thừa kế của tập đoàn tài chính hàng đầu thế Cao Ly Quốc, thậm chí cả là thế giới.
Thân phận còn khủng bố hơn nhiều so với những người thừa kế của hậu duệ mặt trời.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”
“Oppa, anh ta chính là Lý Tái Hy?”
“A a a…”
Rất nhiều cô gái điên cuồng hét lớn, nhảy lên vẫy tay.
Thậm chí có người cũng sắp ngất xỉu!
“Người thừa kế hào môn thôi mà, có đến mức thế không?”
Một cô gái Long Quốc trong đám đông cau mày.
Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, nhất định sẽ nhận ra cô ta.
Tô Ấu Ninh!
Sau khi Diệp Bắc Minh cứu được cô ta, cho người của Long Hồn đưa cô ta về Trung Hải.
Từ đó về sau, Tô Ấu Ninh cũng chưa gặp lại Diệp Bắc Minh.
Vì để quên đi trải nghiệm cuộc đời đáng sợ đó, Tô Ấu Ninh trực tiếp chạy đến đại học Cao Ly Quốc theo diện trao đổi sinh viên.
Cô gái Cao Ly Quốc bên cạnh tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Ấu Ninh, cậu không hiểu phải không, bố của Lý Tái Hy là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị”.
“Trong tay có tài sản hàng trăm triệu, tất cả các ngành thời trang thực phẩm nhà ở giao thông của Cao Ly Quốc đều không thể tách khỏi tập đoàn Lý thị!”
“Lý Tái Hy anh tuấn đẹp trai, lại trẻ trung có tài, gần như trên toàn thế giới không có thanh niên nào có thể sánh được với anh ta!”
Cô gái kiêu ngạo nói.
Mấy nữ sinh Cao Lý Quốc bên cạnh cũng đều gật đầu.
Tô Ấu Ninh ngẩn người.
Thanh niên trên toàn thế giới sánh được với Lý Tái Hy?
Trong lòng bỗng hiện lên bóng dáng của Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Lý Tái Hy!”
Giọng nói không lớn, nhưng lại có sức mạnh khủng bố.
Lập tức truyền vào trong tai mọi người!
Hơn nữa, cả hội trường đại hội diễn giảng lập tức yên lặng.
“Ai mà gọi tên bừa bãi thế hả?”
Một vài nữ sinh Cao Ly Quốc trong đám đông bất mãn.
Mọi người đều quay đầu nhìn qua chỗ truyền đến tiếng nói.
Lý Tái Hy trên sân khấu diễn giảng cũng nhìn qua.
Khi hắn nhìn thấy một thanh niên Long Quốc chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến, đồng tử không nhịn được co lại!
Vãi!
Sao anh ta lại đến đây?
Mà còn nhanh như vậy!.