Dư Thiên Long cũng trầm mặc.
Ông ta là Quân Kiếm Phong, với thân phận của ông ta, anh hoàn toàn không là cái thá gì khi đứng trước Quân Kiếm Phong.
Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.
Bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái: “Quân Kiếm Phong, ông muốn ra tay với thiếu soái Diệp sao?”
Toàn đại sảnh tĩnh lặng như cái chết!
Thiếu soái Diệp?
Chuyện gì vậy?
‘Anh ta là thiêu soái?’, Đường Văn Quân ngẩn người.
Dương Huyên Hách giật mí mắt.
Dư Thiên Long hít khí lạnh: “Không phải chứ?”
Quân Kiếm Phong cau mày: “Thiếu soái Diệp?”
Đám người Hùng Quốc cũng không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Diệp thiếu soái?
Chàng thanh niên này là thiếu soái của Long Quốc?
Phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người chính là không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Người bình thường trước ba mươi tuổi được phong tướng quân còn rất rất khó.
Trên tướng quân còn có chiến thần!
Cấp soái lại ở trên cấp chiến thần.
Dõi mắt ra toàn thế giới, căn bản không có ai trước năm mươi tuổi có thể được phong soái.
Dù năm mươi tuổi trở lên phong soái cũng phải là tồn tại có chiến tích kinh khủng!
Sắc mặt Quân Kiếm Phong biến ảo liên tục, bắt đầu từ kinh ngạc đến bất ngờ, sau cùng là hoài nghi: “Cậu ta là thiếu soái? Tuyệt đối không thể nào! Mặc dù Quân Kiếm Phong tôi là người của giới võ đạo, nhưng trong giới quân tôi cũng quen một vài người”.
“Tôi chưa từng nghe nói qua gần đây có người được sắc phong thiếu soái!”
“Chứ đừng nói thiếu soái 23 tuổi!”
Dư Thiên Long cũng theo bản năng gật đầu: “Tôi ở Long Hồn cũng chưa từng nghe nói qua”.
“Cô là ai, có biết giả mạo thiếu soái là tội chết không?”, Dương Huyên Hách lớn tiếng mắng.
Đường Văn Quân cũng ngẩng lên, nhìn ra ngoài cửa lớn.
Đám người Hùng Quốc đều im lặng không nói!
Đây là chuyện của Long Quốc, không thể can dự.
Dưới con mắt của mọi người, một người phụ nữ vóc dáng thẳng nuột, trang điểm kỹ càng đi tới: “Tô Mạc Già tham kiến Diệp thiếu soái!”
Cô ta sải bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, cúi người chín mươi độ.
“Là cô ta?”
“Tô Mạc Già, người phụ nữ nhà họ Tô ở Trung Hải”.