Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Hoàng hậu Hồng Đào cười, dáng vẻ sao cũng được.

Nhưng cô ấy càng lạc quan, Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh bọn họ càng đau lòng.

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Nhóc con, mười ngàn phương thuốc kia của cậu không tệ đâu”.

“Trên đó có cách cứu sư tỷ của cậu đấy!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Cái gì?”
Trong nháy mắt.

Ý thức của Diệp Bắc Minh tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cầm quyển phương thuốc kia tìm kiếm một hồi.

Quả nhiên, anh lật đến một trang trong đó, ánh mắt đông cứng lại: “Có rồi, đan Tố Thể?”
“Hiệu quả của đan dược: Có thể cải tạo cơ thể bị tổn thương, tu bổ gân mạch, cải tạo đan điền”.

“Ba cây dược liệu ba ngàn năm?”
“Còn cần máu thịt dã thú thuộc tính lạnh?”
“Hơi khó giải quyết, nhưng vì Cửu sư tỷ, chỉ có thể bảo mấy vị sư tỷ cùng nhau thử một chút”.

Khép lại cuốn sách cổ ghi lại chục ngàn phương thuốc.

Diệp Bắc Minh mở mắt: “Mấy vị sư tỷ, Cửu sư tỷ được cứu rồi”.

Soạt!
“Cái gì?”
“Tiểu sư đệ, em nói gì?”
Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đều kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Lập tức vây quanh anh.

Ngay cả hoàng hậu Hồng Đào cũng đầy mong đợi nhìn anh.

Diệp Bắc Minh vội nói: “Đan Tố Thể có thể cứu Cửu sư tỷ”.

“Nhưng đan Tố Thể cần ba cây dược liệu ba ngàn năm tuổi”.

“Thứ nhất, cỏ Huyền Phách ba ngàn năm”.

“Thứ hai, hoa Băng Thần ba ngàn năm”.

“Thứ ba, Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.

“Thư tư, máu thịt dã thú thuộc tính lạnh”.

Lời vừa dứt, mấy vị sư tỷ lập tức yên lặng.

Dược liệu ba ngàn năm quả thật quá khó tìm, có thể gặp không thể cầu.

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh im lặng không nói.

Hoàng hậu Hồng Đào có chút thất vọng, mỉm cười nói: “Được rồi, mọi người không cần phải hao tâm tổn trí”.

Một lát sau, Vương Như Yên nghiêm túc nói: “Cỏ Huyền Phách để em, trong ba ngày, em sẽ mang cỏ Huyền Phách về!”
Nhanh chóng đi ra khỏi phòng, biến mất trong màn đêm.

Lục Tuyết Kỳ cũng đứng ra: “Hoa Băng Thần giao cho chị, ba ngày sau chị sẽ quay lại!”
Liễu Như Khanh nói: “Tiểu sư đệ, chị quay về núi Côn Luân một chuyến”.

“Ba ngày sau, nhất định sẽ mang về một cây Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.

“Còn máu thịt dã thú thuộc tính lạnh chờ các chị quay về rồi nói”.

Cô ấy cũng xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh suy tính một chút, cười với hoàng hậu Hồng Đào: “Cửu sư tỷ, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi một chút rồi quay lại”.

Sau khi rời khỏi phòng, Diệp Bắc Minh cầm điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Ba giây sau, trong điện thoại truyền tới một giọng nói cung kính: “Long soái, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Thư ký Tiền, giúp tôi một chuyện”.

“Cậu nói đi”.

“Trong tay ông chắc hẳn có tài liệu của tất cả dã thú Long Quốc đúng không?”
Thư ký Tiền sửng sốt, sau đó cười: “Dã thú? Sao cậu lại có hứng thú với dã thú vậy?”
“Chẳng lẽ muốn nuôi thú cưng sao?”
“Trong vườn động vật hoang dã ở Long Đô có một vài dã thú bên ngoài sắp tuyệt chủng!”
“Cậu muốn nuôi dưỡng mãnh hổ hay báo? Sử tử, voi đều được”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không phải loại này, tôi muốn biết tung tích của một con dã thú thuộc tính lạnh”.

Thư ký Tiền kinh hãi: “Dã thú thuộc tính lạnh?”
“Đúng vậy”.

Thư ký Tiền có chút khiếp sợ, giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng: “Long soái, những con dã thú mà cậu nói đều là dã thú biến dị, chẳng những hung tàn, nóng nảy, tàn nhẫn, mà còn vô cùng thù địch với loài người”.

“Võ giả bình thường đều không phải đối thủ của bọn họ, cậu muốn tìm loại này làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích, bày tỏ mình muốn cứu Cửu sư tỷ của mình.

Thư ký Tiền nghe xong, không dám thờ ơ: “Cậu chờ chút, tôi phải tra tài liệu đã”.

“Tôi chờ tin của ông”.

Cúp điện thoại.

Diệp Bắc Minh lẳng lặng chờ đợi.

Qua khoảng mười lăm phút, thư ký Tiền gọi lại một lần nữa, vừa nhấn nghe ông ta nói luôn: “Long soái, tìm ra rồi, có một con giao long Tuyết Sơn”.

“50 năm gần đây, đã có hàng chục vụ thương tích được ghi nhận, tổng cộng 327 người và chỉ có 3 người sống sót”.

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.

Thư ký Tiền vội vàng nói: “Long soái, cậu chờ chút, tôi phải nhắc nhở cậu, núi Thái Hành là địa bàn của nhà họ Khương Cổ Võ”.

“Nếu như cậu tùy tiện xông vào sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Bắc Minh nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở!”
“Long soái, còn một chuyện…”
Thư ký Tiền do dự, vẫn không nhịn được hỏi: “Tin tức bên Hùng Quốc truyền về, cậu…”
“Đừng hỏi, hỏi thì là thật đấy”, Diệp Bắc Minh nói một câu khiến da đầu thư ký Tiền tê dại.

“Cái gì? Long soái, cậu… Đều là thật, rít!!!”
Tút tút tút!
Diệp Bắc Minh trực tiếp cúp điện thoại, đi núi Thái Hành.

Võ giả bình thường tổn thương gân mạch, trong cơ thể còn có nội lực, dù qua mười mấy năm, Quỷ Môn Thập Tam Châm vẫn có thể trị liệu được.

Nhưng Cửu sư tỷ là bị phân tán hết nội lực, dẫn đến gân mạch tan vỡ.

Một chút nội lực trong cơ thể cũng không còn!
Lúc này gân mạch không có nội lực bảo vệ, sẽ rất nhanh khô héo.

Một khi hỏng hết thì không còn hy vọng.

Gân mạch Cửu sư tỷ tổn thương, không thể chờ!
...!
Bốn giờ sáng.

“Gâu gâu gâu!!!”
Núi Thái Hành truyền đến từng tiếng chó sủa.

Một cô gái quần áo mỏng manh, toàn thân là máu, điên cuồng chạy thoát thân.

Một đám người phía sau, tay dắt chó săn bao vây bốn phương tám hướng.

Cô gái vô cùng hốt hoảng, không cẩn thận bước hụt.

Ngã lăn lóc.

Những người đó dắt chó săn xông tới!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui