Chiều rộng ba ngón tay.
Dáng vẻ cổ xưa, giống con rồng gãy!
Phần trước đã bị gãy, biến mất không có ở đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừ! Cậu đừng coi thường thanh kiếm này”.
“Với thực lực hiện giờ của cậu, dùng nó đủ để giết được Võ Vương trong nháy mắt rồi”.
“Mạnh vậy à?”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tôi vừa mới tiến vào cảnh giới Võ Vương, có thể dùng thành kiếm này giết Võ Vương trong nháy mắt?”
“Cậu thử chút là biết ngay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí.
Diệp Bắc Minh tiến lên cầm thanh kiếm gãy này.
Rất nặng, vô cùng nặng.
Ít phải 150 cân!
Một thanh kiếm dài hai thước, vậy mà nặng 150 cân, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Diệp Bắc Minh là Võ Vương, cầm thanh kiếm lên cũng không thành vấn đề.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu thử dùng nó chém một nhát đi”.
Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Sẽ không làm tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng khinh thường: “Cậu thôi đi không, thế giới này có diệt vong cũng không ai có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương đâu”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh dứt khoát.
Ngưng tụ nội kình, hội tụ về phía thanh kiếm gãy trong tay!
Một kiếm chém ra!
Một đường kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông về phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang lớn truyền đến.
Kiếm khí rơi vào vách tường tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Đoàng!
Một luồng kiếm khí khủng khiếp bị vách tường bắn ngược trở về.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Diệp Bắc Minh bị kiếm khí của mình đánh lui bảy tám bước, mặt đầy khiếp sợ: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!!!”
Đây là kết quả vách tường hấp thụ một phần sức mạnh.
Nếu không bắn ngược lại, một kiếm này thật sự không phải một Võ Vương bình thường có thể gánh nổi.
“Kiếm này tên gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tên kiếm không quan trọng, quan trọng chính là uy lực của nó”.