Diệp Bắc Minh nhắc nhở: “Lái xe, nhìn đường”.
“Ách, vâng”.
Tô Mạc Già mới vừa quay đầu.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, xe nổ lốp!
Kít!
Tô Mạc Già phanh gấp, dừng xe lại, mặt ngượng ngùng: “Tiểu sư bá, xin lỗi, xe nổ lốp!”
“Đừng gấp, tôi lập tức sửa xong”.
Tô Mạc Già chạy xuống xe, tốc độ cực nhanh chuẩn bị đổi sang lốp xe dự phòng.
Diệp Bắc Minh đi đến bên đường, nhìn về phía Trung Hải.
Tầm nhìn nơi này không tệ, vừa vặn có thể nhìn xuống toàn bộ Trung Hải!
Lúc này, một chiếc xe Jeep màu đen từ trên núi Bàn Long đi xuống.
Thấy Diệp Bắc Minh dừng ở ven đường, xe Jeep cũng dừng lại.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, cảnh giới Võ Linh trung kỳ.
Thấp hơn một bậc nhỏ so với Quân Kiếm Phong.
“Tại hạ Lâm Thương Hải, hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam tham kiếm thiếu chủ!!!”, Lâm Thương Hải sải bước đi đến.
Cách Diệp Bắc Minh còn khoảng mười mét.
Phốc!
Quỳ sụp xuống đất!
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Tô Mạc Già đang thay lốp dự phòng liền kinh hãi, không thể tin nổi: “Lâm Thương Hải? Ông thực sự là Lâm Thương Hải?”
“Hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam, cao thủ xếp thứ 139 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu?”
“Ông gọi anh là… thiếu chủ?”
Ôi trời ơi!
Đây là tình huống gì vậy?
Tô Mạc Già kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày, yên lặng chốc lát.
Anh mới chậm rãi lên tiếng: “Trước kia là ông gửi thư khiêu chiến cho tôi?”
“Phải”.
Lâm Thương Hải trả lời.
Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Sao lại gọi tôi là thiếu chủ?”
Lâm Thương Hải do dự một chút, nhìn về phía Tô Mạc Già: “Cô gái này, mời cô tránh đi”.
Nội tâm Tô Mạc Già chấn động, suy nghĩ trong chốc lát, yên lặng gật đầu đi về phía xa.
Lúc này Lâm Thương Hải mặt đầy nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Thiếu chủ, là mẹ cậu”.
“Mẹ tôi?!!!”