Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Vua Tây Vực Tào Anh nghe thấy vậy, ánh mắt rơi trên người tướng sĩ.

Con trai ông ta chết?
Đùa gì thế!
Ầm!
Một cước đạp bay tướng sĩ này, giọng nói mang theo ý lạnh: “Đồ khốn, bổn vương đang dẫn binh ở sa trường”.

“Mày nói ra những lời này, chẳng lẽ muốn náo động lòng quân?”
Vung tay lên: “Người đâu! Mang xuống, chém!”
“Rõ!”
Ba mươi thân binh tiến lên kéo người này xuống.

Tướng sĩ hoảng sợ gào thét thảm thiết: “Vương Thượng… lời tôi nói đều là thật!”
Tào Anh cảm thấy không đúng lắm: “Từ từ!”
Thân binh buông tướng sĩ này ra.

Tào Anh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu mày dám lừa gạt tao, tao giết cửu tộc nhà mày!”
Tướng sĩ này run rẩy: “Vương Thượng, tôi là lính trinh sát của Dương tướng quân”.

“Một giờ trước, trên đường Tiểu Vương gia đi về phía thành Võ Đế đã gặp phải một đám võ giả không rõ thân phận”.

“Sau khi Tiểu Vương gia và bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, những võ giả kia liền đại khai sát giới”.

“Những người đó không phát hiện ra tôi, chờ đến khi bọn họ rời đi…”
Lính trinh sát này toàn thân run rẩy.

Giống như chịu một loại kinh sợ nào đó!
Tào Anh lạnh lùng nói: “Mày đã nhìn thấy cái gì?”
Ánh mắt lính trinh thám đỏ bừng: “Tôi nhìn thấy thi thể của Tiểu Vương gia”.

“Không thể nào! Con trai của Tào Anh tôi không thể chết!”
Tào Anh lắc đầu, vốn không tin.

“Toàn bộ Tây Vực không ai dám động đến con trai tôi”.

“Dù là thành Võ Đế cũng không dám làm con trai tôi bị thương, con trai tôi không thể chết”.

Ông ta rất tự tin!
Tự tin tuyệt đối!
Nơi này là Tây Vực.

Ông ta là vua Tây Vực!
Ai mà không biết sự khủng khiếp của vua Tây Vực Tào Anh?
Dù là những người canh giữ cũng nể tình ông ta vài phần.

Lính trinh sát sợ phát khóc, đã sớm biết kết quả này: “Vương Thượng, tôi đã chụp hình…”
Hắn lấy điện thoại, đưa Tào Anh nhìn bức ảnh Tào Sảng tử vong.

“Con trai!!!”
Tào Anh liếc nhìn, gào thét một tiếng.

Tức giận bóp vỡ điện thoại, trên người bộc phát ra luồng khí thế kinh khủng: “Con trai tôi chết?”
“Con trai của Tào Anh tôi đã chết!!!”
Dù là lão giả bên cạnh cũng không khỏi kinh hãi.

Thực lực võ đạo của Tào Anh mặc dù không mạnh, nhưng lại là vua Tây Vực nắm trong tay hơn hai triệu đại quân!
Khí thế này đến Võ Thánh cũng phải tránh lui chín mươi dặm!
Lúc này.

Toàn bộ sa trường rơi vào khoảng không gian tĩnh mịch!
Vua Tây Vực nổi giận!
Hàng triệu đại quân đều ngừng ngở, tiếng gầm thét của Tào Anh vang vọng trong không khí.

“Dương Chiến Ưng đâu?”
“Tên phế vật đó!”
“Có ba ngàn đại quân trong tay mà không bảo vệ được con trai của vua Tây Vực?!!!”
Lính trinh sát hoảng sợ quỳ trên đất: “Vương Thượng, Dương tướng quân cũng đã chết, ba ngàn đại quân chết hết sạch!”
“Cái gì?”
Vua Tây Vực Tào Anh ngây người, ba ngàn quân tinh nhuệ dưới tay Dương Chiến Ưng đã từng chiến đấu với người Hùng Quốc.

Quả đúng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Vậy mà toàn quân chết hết!
Tào Anh cảm thấy chuyện không đúng lắm: “Đi, đi hiện trường xem một chút!”
Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo mười ngàn thân binh chạy tới hiện trường.

Hai bên đường máu chảy thành sông.

Thi thể đầy đất, thi thể của Tào Sảng nằm ngay trên đường.

Cổ bị bóp nát!
Con ngươi lồi ra, biểu cảm kinh hoàng.

Giống như không ngờ mình sẽ chết!
“Con trai!!!”
Trong mắt Tào Anh đều là tia máu: “Tra, tra cho tôi!!!”
“Hôm nay dù là ai, chỉ cần đi qua con đường này, bắt hết cho tôi!”
“Tôi phải diệt mười tộc của hắn!!!”
Mọi người toàn thân run rẩy.

Vua Tây Vực giận dữ, giữa hàng triệu thi thể nằm đầy đất.

...!
Sáu giờ chiều.

Đã đến thành Võ Đế.

Diệp Bắc Minh còn tường rằng thành Võ Đế là một thành trì cổ đại.

Không ngờ sau khi đến, phát hiện cũng không khác thành phố trong nước.

Điểm khác biệt duy nhất chính là thành tường cao vút.

Vô cùng khí phái!
Đa số người sống ở đây đều là võ giả.

Vừa vào thành Võ Đế.

Bỗng nhiên.

Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Thần y Diệp, sao anh lại đến thành Võ Đế?”
Quay đầu nhìn lại, Hàn Nguyệt kích động chạy tới.

Ban đầu ở Trung Hải Diệp Bắc Minh đã từng cứu ông nội cô ta là Hàn Kim Long một lần.

Xem như là có chút quan hệ với nhà họ Hàn, anh gật đầu: “Có chút chuyện, sao cô lại ở đây?”
Hàn Nguyệt muốn nói gì đó, một tiếng quát truyền tới: “Hàn Nguyệt, ai cho phép cô tự ý rời khỏi vị trí?”
“Còn không quay về!”
Mặt đẹp của Hàn Nguyệt tái nhợt.

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nhanh chóng nói: “Tôi được chọn trúng, phải gia nhập tông môn võ đạo”.

Sau đó chạy về!
“Hừ!”
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh.

Sau khi lạnh nhạt nhìn đám người Diệp Bắc Minh, nhanh chóng rời đi.

Những người này mặc quần áo trang sức của thế kỷ trước, có chút cảm giác phục cổ.

Giống như người của gia tộc cổ xưa.

Cũng có phần hơi giống người Côn Luân Hư.

Đường Thiên Ngạo giải thích: “Tổng hội trưởng Diệp, những người này đến từ Côn Luân Hư, chắc là tuyển chọn đệ tử”.

“Đoán được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Côn Luân Hư quả thật có một vài tông môn, cách năm năm hoặc mười năm sẽ tới ngoại giới tuyển chọn một vài đệ tử có thiên phú tập võ.

Diệp Bắc Minh đã sớm nhìn ra, thiên phú tu võ của Hàn Nguyệt không tệ.

Bởi vì không liên quan đến anh, vì vậy anh không nhiều lời.

Bây giờ xem ra Hàn Nguyệt đã được Côn Luân Hư chọn trúng.

“Đi, đi Vạn Bảo Lâu!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn suy nghĩ, anh và Hàn Nguyệt cùng lắm chỉ là quen biết, cũng không quá nhiều liên quan.

Đường Thiên Ngạo kinh hãi: “Tổng hội trưởng Diệp, lập tức đi Vạn Bảo Lâu sao?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Nếu không chờ đến Tết?”
“Ực!”
Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng: “Tông hội trưởng Diệp, hay là chúng ta tìm chỗ ở trước, lập kế hoạch một chút?”
“Không cần, đi luôn”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

...!
Hàn Nguyệt theo người phụ nữ trung niên đi cách đó không xa.

Người phụ nữ đột nhiên dừng lại: “Hàn Nguyệt, cô và người đàn ông đó có quan hệ gì? Sao lại gọi hắn là thần y?”
Hàn Nguyệt cúi đầu: “Phùng trưởng lão, anh ta đã cứu ông nội tôi một lần, y thuật rất nghịch thiên!”
“Hơn nữa…”
Phùng trưởng lão trực tiếp cắt lời cô ta, khinh thường bật cười: “Y thuật rất nghịch thiên? Ha ha ha ha!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui