Văn Nhân Mộc Nguyệt suy nghĩ.
‘Anh ta không muốn gia nhập cung Xã Tắc, hơn phân nửa là không biết cung Xã Tắc kinh khủng thế nào!’
‘Chờ thực lực người anh em của Diệp Bắc Minh vượt qua anh ta, rồi anh ta cũng sẽ xin gia nhập cung Xã Tắc thôi’.
Nghĩ tới đây.
Văn Nhân Mộc Nguyệt đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh!”
“Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là em gái, rất khó nghe không phải sao?”
“Gọi tôi là sư tỷ Văn Nhân!”
“Cám ơn, cám ơn sư tỷ Văn Nhân!”
Hầu Tử rất kích động.
...!
Mười phút sau.
Diệp Bắc Minh rời khỏi Tật Phong Cốc.
Ánh mắt đông cứng lại, nhìn về một hướng nào đó: “Vua Tây Vực, hôm nay tôi phải lấy đầu ông!”
Diệp Bắc Minh vừa rời đi, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng Hầu Tử đi ra khỏi Tật Phong Cốc.
Rời đi một hướng khác.
...!
Ba giờ sau.
Một đám người khác xuất hiện bên ngoài Tật Phong Cốc.
Một người phụ nữ trung niên cau mày: “Nơi này chính là Tật Phong Cốc”.
“Suốt cả đêm đám người Na Phỉ bọn họ sao vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Đột nhiên.
Trong không khí truyền tới mùi máu tanh.
“Không ổn, đúng xảy ra chuyện rồi!”
Người phụ nữ trung niên cảm thấy không đúng lắm: “Đi, mau đi xem chút!”
Vừa ra được mấy bước, mấy cỗ thi thể trên mặt đất khiến con ngươi bà ta nảy sinh chấn động!
Đầu đám người Cổ Na Phỉ đã đông thành tượng đá.
Trên mặt còn sót lại biểu cảm hoảng sợ!
“Na Phỉ! Ngô chấp sự, Chu chấp sự!”
“Là ai giết các người?!!!”
Toàn thân người phụ nữ trung niên run rẩy!
Gân xanh trên trán nổi lên!
Một luồng lửa giận ngút trời xông ra!
“Dù là ai giết đệ tử của Bùi Cúc Cầm tôi, tôi cũng phải khiến hắn hối hận khi sống trên đời này!!!”
Bà ta phất tay, một con chuột vàng từ trong ống tay áo bò ra ngoài.
Chít chít chít!
Nó nhảy vào trong tuyết, ngửi loạn một hồi.
“Truy tìm bằng được tung tích của người này, tôi phải lột da rút gân, nghiền xương hắn thành vụn!!!”
...!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã đến một khu quân doanh.
Anh bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục sử dụng theo dõi vạn dặm, lập tức tìm vị trí của vua Tây Vực!
Sâu trong quân doanh phía trước.
Hoàng sa vạn dặm!
Cờ Vương tung bay!
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Trên sân tập có mấy trăm ngàn đại quân đang huấn luyện, tiếng la giết các loại vang bên tai không dứt.
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này sẽ bị dọa cho không nhúc nhích nổi.
Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía quân doanh của vua Tây Vực!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Nhóc con, có phải hơi mạo hiểm quá không?”
Trong quân doanh có hàng triệu đại quân!
Đây không phải chuyện đùa!
Dù có ông ta, ngộ nhỡ Diệp Bắc Minh giết đến sức cùng lực kiệt cũng sẽ chết.
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi tiến vào cảnh giới Võ Tông, vừa hay thử chút thực lực xem thế nào!”
Anh xua tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.
Giây tiếp theo.
Đối diện với một triệu đại quân trong quân doanh của vua Tây Vực, anh quát lớn một tiếng: “Vua Tây Vực, đi ra nhận cái chết!”
“Vua Tây Vực, đi ra nhận cái chết!”
Giọng nói giống như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt truyền khắp quân doanh của vua Tây Vực.
Soạt!!!
Trong nháy mắt, tại mấy chục sân thao trường ở nội bộ quân doanh, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa lớn quân doanh.
Trên mặt tất cả tướng sĩ đều hiện lên vẻ kinh sợ.
Bất chợt trở nên giận dữ!
“Mẹ kiếp! Ai dám làm nhục vua Tây Vực?”
“Dù là ai, tôi biết hắn chết chắc rồi, thi thể sẽ không được lưu lại!”
“Lá gan cũng lớn quá, dám sủa bậy bên ngoài quân doanh của vua Tây Vực?”
“Đi, đi xem!”
Một vài tướng quân tính khí nóng nảy đã dẫn theo thuộc hạ chạy thẳng đến cửa lớn quân doanh.
“Khoan!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hùng hổ đi tới, cản chư vị tướng sĩ lại: “Ai cho phép các người tự tiện rời khỏi sân tập? Tiếp tục tập luyện!”
Tịnh Kiên Vương!
Một trong bốn chiến thần dưới tay vua Tây Vực.
Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương.
Danh xưng của bốn đại chiến thần hàng đầu dưới tay của vua Tây Vực!
Dưới tay đều có ba trăm ngàn đại quân.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, mười mấy tướng quân hành lễ chào: “Chiến thần, có người sủa bậy ở cửa quân doanh, làm nhục vua Tây Vực!”
Tịnh Kiên Vương quát lạnh: “Chuyện này có người sẽ xử lý, không liên quan đến các người!”
“Quay về cho tôi, tiếp tục tập luyện!”
Mười mấy vị tướng quân ngây người.
Không dám nhiều lời, án binh bất động, trở lại sân tập.
Những tướng sĩ ở sân tập khác cũng bị ngăn cản, án binh bất động.
...!
Tướng canh giữ ở cửa lớn quát lên một tiếng lớn: “Mày thật to gam, dám ở trước mặt một triệu đại quân làm nhục vua Tây Vực?”
“Khai hỏa!!”
"Lập tức bắn hắn thành tổ ong vò vẽ!”
Cộp cộp cộp cộp!
Đạn bay tới giống như mưa to gió lớn, đánh vào người Diệp Bắc Minh, phát ra tiếng ting ting ting.
Văng lửa khắp nơi!
Anh tiến vào cảnh giới Võ Tông, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng đã đề thăng lên đến tầng thứ hai.
Ngay cả đạn đại bác cũng không sợ, chứ đừng nói là đạn.
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, xông vào cửa lớn quân doanh.
Một kiếm chém ra!
Ầm!
Cửa lớn quân doanh nổ ầm ầm, hóa thành phế tích.
Người khai hỏa đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!
Hiện trường hỗn loạn.
“Nổ súng!!!”
Có người điên cuồng gào rống.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đạn đại bác bay tới, nổ tung bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Mảng sắt nổ và lửa bùng cháy, một luồng nhiệt độ khủng khiếp bao trùm anh.
“Chết rồi!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Chưa chết!!! Hắn chưa chết!!!”
Đột nhiên, một binh lính giống như gặp quỷ, giọng nói cũng biến hình.
“Cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, đi ra từ trong lửa đạn.
Giống như thần chết hạ phàm!
“Sao có thể…”
“Ôi trời ơi!”
“Hắn là người hay quỷ?”
Tất cả mọi người toàn thân cứng ngắc, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh thần chết đang đi ra từ trong lửa đạn!
Một kiếm tấn công tới, huyết quang chợt hiện!
...!
Một phòng làm việc trong quân doanh của vua Tây Vực.
Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương đứng trước màn hình lớn, nhìn Diệp Bắc Minh tiến vào quân doanh.
“Diệp Bắc Minh thật sự khủng khiếp như vậy sao?”
Hữu Vực Vương nuốt nước miếng.
Kinh khủng!
Con mẹ nó quá kinh khủng!
Đạn không hiệu quả với anh, pháo binh cũng không giết chết được anh!
Con mẹ nó đây có còn là người không?!!!
Tả Vực Vương phun ra một chữ: “Mẹ!”
Ánh mắt Hạo Sơn Vương nghiêm túc: “Người này chắc chắn tham vọng rất lớn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ áp đảo tất cả mọi người!”
Chân mày Hữu Vực Vương nhướng mạnh: “Thuộc hạ của chúng ta thật sự không ra tay sao?”
Tịnh Kiên Vương nhếch miệng cười, hung ác nói: “Tại sao phải ra tay?”
“Tào Anh ngồi ở vị trí này quá lâu rồi!”
“Hôm nay vừa hay mượn tay Diệp Bắc Minh giết hắn, chỉ cần hắn chết, chẳng phải Tây Vực sẽ do bốn chúng ta định đoạt sao?”
Soạt!
Ánh mắt ba người trầm xuống, vẻ tham lam chợt lóe rồi biến mất.
Tào Anh khống chế Tây Vực quả đúng là đã quá lâu rồi!.