Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Lúc này.

Cô ta giống như mở cánh cửa thế giới.

Ánh mắt Tôn Thiến có chút phức tạp: “Bắc Minh, nếu vừa rồi tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng không ra, anh thật sự sẽ giết tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đương nhiên là không, tôi chỉ hù dọa bà ta thôi”.

“Nếu quả thật bà ta không đồng ý, tôi sẽ cho hai người ký kết hiệp ước bình đẳng”.

“Ai ngờ bà ta lại sợ chết như vậy, ký kết hiệp ước chủ tớ”.

“Ách…”, Tôn Thiến cười hì hì.

Thần nữ Túc Hoàng gầm thét: “Diệp Bắc Minh, cậu tên Diệp Bắc Minh!”
“Tôi nhớ ra cậu, đồ đáng chết!!!”
“Bà mới đáng chết, dám mắng Bắc Minh?”
Một ý niệm của Tôn Thiến, thần nữ Túc Hoàng có cảm giác tàn hồn sắp hồn siêu phách lạc.

Đây cũng là điều kinh khủng của hiệp ước chủ tớ!
Một ý niệm của chủ nhân liền hủy diệt kẻ ở!
“A!”
Thần nữ Túc Hoàng đau đến không muốn sống lại, luôn miệng cầu xin tha thứ.

Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên.

Ấn nút nghe.

Giọng nói của Vạn Lăng Phong truyền tới: “Chủ nhân, đã xác định được vị trí của bốn đại chiến thần dưới tay vua Tây Vực”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại: “Được, đến phủ Diệp Giang Nam đón tôi”.


Dặn dò Tôn Thiến mấy câu, anh chuẩn bị rời đi một thời gian.

Tôn Thiến hỏi: “Sau bao lâu mới đi?”
“Một hai giờ nữa”.

Diệp Bắc Minh nói xong, Tôn Thiến liền xông đến, trực tiếp nhảy vào ngực anh.

Hai tay ôm cổ anh: “Vậy hai giờ tiếp theo, anh thuộc về tôi!”
Diệp Bắc Minh sững sờ.

Giọng nói của Tôn Thiến nhỏ như kiến: “Lần trước… vừa vào… còn chưa… chưa có cái đó…”
“Đáng tiếc quá, muốn không?”
Mẹ kiếp!
Con mẹ nó ai mà chịu nổi!
Diệp Bắc Minh nhiệt huyết sôi trào.

Ôm Tôn Thiến sải bước đi vào phòng.

Đàn ông đa tình không lạm tình, phong lưu không hạ lưu.

Đây luôn là quy tắc xử sự của anh!
Thần nữ Túc Hoàng kêu lên: “Các người làm gì vậy, đừng làm loạn nhé!”
“Alo… bây giờ chúng ta cùng chung thần hồn, cơ thể cô có thể cảm nhận được, tôi cũng có thể cảm nhận… A…”
“Đừng…”
Ngày hôm sau.

Trong lều quân doanh của Hạo Sơn Vương, Tây Vực.

Mấy chục tướng quân đều quỳ rạp xuống dưới chân Hạo Sơn Vương.

Trong vài ngày ngắn ngủi, cấp dưới vốn thuộc về vua Tây Vực đang quỳ rạp xuống dưới chân ông ta.

“Vương thượng, Tịnh Kiên Vương thất bại, đã bị phế rồi!”
“Vương thượng, Tả Hữu Vương đại bại dưới chân núi Kỳ Sơn, ba trăm ngàn đại quân tán loạn, ông ta tự vẫn!”
“Vương thượng, Hữu Vực Vương chết ở suối Ẩm Mã, là thuộc hạ đích thân ra tay, chém đầu ông ta!”
“Bây giờ toàn bộ Tây Vực đều là thiên hạ của Hạo Sơn Vương ông!”
“Hạo Sơn Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!”
Mấy chục tướng quân miệng đồng thanh hét lớn.

Hạo Sơn Vương ngồi trên ngai vàng, tinh thần phấn chấn.

‘Diệp Bắc Minh, bổn vương thật sự phải cảm ơn cậu!’
‘Nếu không phải cậu, tôi làm thế nào cũng không giết chết được Tào Anh!’
‘Nếu không phải cậu, tôi làm sao có thể đánh bại ba Vương, trở thành Hạo Sơn Vương duy nhất chứ?’
‘Nếu không phải cậu, cho tôi thêm ba mươi năm, tôi cũng chưa chắc có được ngày hôm nay!’
‘Diệp Bắc Minh, ha ha ha… rất cảm ơn cậu!!!’
Vua Hạo Sơn trong lòng thầm nghĩ, thiếu chút nữa bật cười.

Nhẹ nhàng giơ tay lên: “Chư vị tướng quân, bình thân!”
“Đa tạ Vương thượng!”
Mấy chục tướng quân đứng dậy.

...!
Lúc này.


Trên trời cao mấy ngàn mét, một chiếc máy bay chiến đâu dừng tại đó.

Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Chủ nhân, mấy ngày nay thế cục của Tây Vực thiên biến vạn hóa”.

“Thực lực của Hạo Sơn Vương rất kinh khủng, Tả Vực Vương và Hữu Vực Vương chết trận!”
“Tịnh Kiên Vương đại bại, người dưới ta đã không đủ ba chục ngàn, hoàn toàn bị phế”.

“Tây Vực bây giờ là độc quyền của Hạo Sơn Vương!”
“So sánh với vua Tây Vực trước đó, Hạo Sơn Vương dã tâm lớn hơn, cũng khó mà phục tùng quản lý”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện này do tôi, tôi sẽ xử lý”.

“Mở khoang máy bay!”
Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Vạn Lăng Phong sững sờ, sau đó gật đầu: “Mở khoang máy bay!”
Diệp Bắc Minh bước ra, không có bất kỳ động tác thừa.

Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Chủ nhân, đây là độ cao mấy ngàn mét, cậu!!!”
Vèo!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Vạn Lăng Phong, Diệp Bắc Minh nhảy xuống!
...!
Lúc này.

Trong lều lớn của Hạo Sơn Vương, khoảnh khắc hơn mười vị tướng quân đứng dậy.

Bùm!
Trên trần của lều quân doanh nổ ầm ầm, một người đàn ông từ trên trời hạ xuống.

Bước xuống như thiên thần!
“Ai?”
“Thật to gan, dám xông vào đây!”
“Nhóc con, mày biết đây là đâu không?”
Chư vị tướng lĩnh sửng sốt, sau đó lần lượt quát lớn.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, đưa lưng về phía mọi người!
Mỉm cười nhìn Hạo Sơn Vương đang ngồi trên ngai vàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Hạo Sơn Vương lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ khiếp sợ!
“Diệp Bắc Minh!”

Hạo Sơn Vương ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Mặc dù ông ta chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, nhưng đã nhìn qua ảnh của anh.

“Cái gì?”
“Rít!”
“Là hắn!”
Trong lều lớn vốn đang huyên náo, trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!
Chính người này đã giết vua Tây Vực!
Ước chừng một giây!
Vừa rồi mấy vị tướng quân trách mắng Diệp Bắc Minh, sợ hãi cúi đầu, chân cũng bị dọa cho mềm nhũn.

Ôi trời ơi!
Sát thần này sao lại đến!
Hạo Sơn Vương nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp… Ơ, không, Long Soái, sao cậu đến đây?”
Con ngươi của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Thời gian này, Tây Vực quá loạn”.

“Người của mình tự đánh người của mình, hao người tốn của, bắt đầu từ bây giờ, dừng lại hết tất cả chiến đấu!”
“Cái gì? Không thể nào!”
Hạo Sơn Vương quát lớn, quả quyết lắc đầu, căn bản không đồng ý.

Vì để có được ngày hôm nay, ông ta đã chờ đợi mười mấy năm, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Không thể nào?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm chém ra!
Phốc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận