Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Mẹ kiếp, quá mạnh rồi!
Trên võ đài, anh vừa mới giết một người canh giữ Long Quốc, lập tức hạ lệnh diệt toàn gia tộc người canh giữ!
Làm sao anh dám chứ?
Vãi!
Đàn ông là phải như vậy!
Xung quanh võ đài vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với không khí huyên náo ban đầu.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh cất giọng thản nhiên: “Người tiếp theo!”
Các võ giả có mặt đều giật khóe miệng!
Mẹ kiếp!
Anh lại hống hách thêm một chút?
Ngụy Yên Nhiên hoàn toàn thộn người, mới vừa bắt đầu thôi, cái đầu của cô ta hơi không theo kịp.

Lý Gia Hinh căng thẳng đứng lên, áo ướt đẫm mồ hôi.

Ướt đến dường như sắp trong suốt!
Lục Khi Sương kinh sợ đến sắp ngất xỉu, khuôn mặt đỏ bừng, hít thở khó khăn.

Đôi mắt Tiêu Long Đồ xếp thứ hai lên võ đài đỏ máu, tràn đầy tia máu vô tận!
Cổ họng ông ta nhô ra cả huyết quản, giống như con thú hoang hung tàn, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, cả đời tao chưa từng thấy người nào hống hách như vậy, thực sự, thực sự chưa từng thấy!”
“Kiểu hống hách của mày, từ xưa đến nay, từ cổ chí kim, tao cũng chưa từng thấy!”
“Được! Được! Được lắm! Rất được, rất được!”
Một luồng khí thế cực mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể Tiêu Long Đồ.

Sát khí phủ trời lấp đất, cuồn cuộn toàn hội trường!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Bớt phí lời đi, lên võ đài, chịu chết!”
Tiêu Long Đồ lắc đầu: “Trọng tài, thanh kiếm đầu rồng trong tay Diệp Bắc Minh có vấn đề”.

“Đẳng cấp và chất liệu của vũ khí này, rõ ràng vượt qua phạm vi có thể kiểm soát quá nhiều”.

“Theo như quy định của võ đài, thanh kiếm này phải bị cấm sử dụng!”
Vừa dứt lời, toàn hội trường tĩnh lặng!
Sắc mặt của mọi người hơi kỳ dị.

“Tiêu Long Đồ này thật không biết xấu hổ!”
“Suỵt! Anh chán sống rồi à, dám nói linh tinh?”
“Nhưng đúng là ông ta không biết xấu hổ, người ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi ba tuổi thôi! Hơn nữa thực lực võ đạo cách quá xa võ thánh đỉnh phong, dùng kiếm thì làm sao? Rất hợp lý mà!”
“Đúng thế, đúng thế, quá hợp lý rồi!”
Rất nhiều võ giả gật đầu.

Cũng có một số người cho rằng Diệp Bắc Minh sử dụng kiếm Đoạn Long, đúng là làm hỏng quy định.

Trần Lê Y ngây ngô đứng ra, căm ghét quát nói: “Lão già nhà ông, thật chẳng ra làm sao!”
“Chủ nhân nhà tôi dùng vũ khí thì làm sao, ông đừng có sợ chết mà tìm nhiều lý do như vậy!”
Đôi mắt của Tiêu Long Đồ âm lạnh, nhìn Trần Lê Y một cái sâu sắc.

Sâu trong đáy mắt lóe lên ánh băng lạnh!
Trong lòng ông ta, Trần Lê Y đã là ngươi chết.

“Phong huynh, ông là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, tôi tin ông rất công bằng, ông nghĩ thế nào?”
Tiêu Long Đồ nhìn sang Phong Cửu U.

Phong Cửu U gật đầu: “Mấy trọng tài chúng tôi cần thảo luận một chút!”
Mấy ông lão cảnh giới võ thành vây lại với nhau, nghiêm túc thảo luận.

Một lát sau.

Đám người Phong Cửu U thảo luận xong: “Vì thực lực của Diệp Bắc Minh và người canh giữ chênh lệch quá nhiều, cho nên, cậu ta có sử dụng kiếm Đoạn Long hay không, tùy cậu ta!”
“Có thể dùng, có thể không dùng”.

Trần Lê Y vui mừng nhảy lên: “Tốt quá rồi!”
Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Có kiếm Đoạn Long trong tay, chủ nhân thiên hạ vô địch!”
“Lão Vạn nói đúng, chủ nhân thiên hạ vô địch!”, Lâm Thương Hải cũng nghĩ vậy gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Long Đồ hơi khó coi, đôi mắt già nua lóe lên hào quang trí tuệ!
Đột nhiên.

Tiêu Long Đồ nhếch miệng cười: “Diệp Bắc Minh, không sử dụng thanh kiếm cổ quái đầu rồng này, mày còn dám chiến với tao không?”
“Nếu mày không dám, mau chóng nhận thua đầu hàng!”
Kế khích tướng!
Vãi!
Các võ giả có mặt đều tức giận nhưng không dám nói.

Tiêu Long Đồ đúng là không biết xấu hổ.

Ngụy Yên Nhiên căng thẳng nhìn: ‘Diệp Bắc Minh, đừng vứt vũ khí!’
‘Chủ nhân, nhất định không được trúng kế!’, Lý Gia Hinh lo lắng nghĩ.

Mười ngón tay thon dài của Lục Khi Sương nắm chặt vào nhau, hét lên trong lòng: “Đừng vứt kiếm Đoạn Long! Nó là chỗ chựa của anh!”
Vương Trường An mắng lớn: “Mẹ kiếp, có nhầm không vậy! Lão già nhà ông…”
“Suỵt suỵt!”
Lý Khắc Hùng suýt sợ chết, đứng lên bịt miệng Vương Trường An.

Choang!
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh thực sự vứt kiếm Đoạn Long xuống võ đài: “Lên võ đài, chiến một trận!”
“Việc này…”
Các võ giả toàn hội trường quay sang nhìn nhau.

Thộn người!
Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải ngẩn người.

Tiêu Long Đồ suýt cười ra tiếng, trong lòng vui như nở hoa: ‘Ha ha ha, ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn!’
‘Thiếu niên cuồng ngạo, không có chút đầu óc nào, không có kiếm Đoạn Long, mày đấu với tao thế nào đây?’
‘Diệp Bắc Minh, mày chết chắc rồi! Thanh kiếm Đoạn Long đó, chắc chắn sẽ đổi chủ, trở thành thần kiếm của Tiêu Long Đồ tao!’
Vân Chi Lan cau mày: “Hay lắm cậu nhóc, lại dám bỏ kiếm? Thật có dũng khí!”
Vân Kiếm Bình căng thẳng: “Ông nội, anh ta… liệu anh ta có chết thật không?”
Cô ta lại bắt đầu lo lắng cho Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt Vân Chi Lan nghiêm trọng: “Không dễ nói, lực sát thương của thanh kiếm đó rất khủng bố”.

“Xét từ tài liệu trước đây, Diệp Bắc Minh có thể vượt cấp giết người, thậm chí đạt đến giết trong một nhát, thanh kiếm này có công lao rất lớn”.

“Bây giờ, cậu ta bỏ kiếm đấu với Tiêu Long Đồ, tỷ lệ thắng rất thấp!”
“A? Thấp đến mức nào?”, Vân Kiếm Bình há cái miệng nhỏ.

“Có thể sẽ chết”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui