“Cậu… cậu… Diệp Bắc Minh… sao cậu lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn mẹ Hạ: “Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bị các người đưa vào Côn Luân Hư, tôi còn không được đến sao?”
Mẹ Hạ sợ đến tê dại da đầu.
Gần như khó thở!
Đột nhiên.
Bà ta nghĩ đến mình là mẹ ruột của Hạ Nhược Tuyết!
Lập tức đầy tự tin, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, cậu có thái độ gì vậy? Tôi là mẹ của Nhược Tuyết…”
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát một cái qua, đánh cho mẹ Hạ lăn xuống đất: “Bà đang sủa cái gì hả?”
“Cậu!”
Mẹ Hạ vô cùng tức giận bò dậy, chấn hãi ôm mặt: “Cậu đám đánh tôi?”
“Nếu cậu đã cho rằng Nhược Tuyết là người phụ nữ của cậu, thì tôi chính là mẹ vợ của cậu!”
“Diệp Bắc Minh, cậu dám đánh mẹ vợ của mình hả?”
Diệp Bắc Minh cười lớn: “Mẹ vợ? tôi đánh mẹ vợ đấy!”
“Nếu không phải sợ Nhược Tuyết đau lòng, thì cái tát vừa nãy, bà đã là người chết rồi!”
Mẹ Hạ nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, kinh sợ cúi đầu.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh thiên ập đến.
Phụt!
Mẹ Hạ sợ đến quỳ xuống đất.
Đám người nhà họ Hạ cũng quỳ xuống dập đầu không thôi!
Diệp Bắc Minh cất giọng như tử thần: “Tôi muốn biết tất cả việc Nhược Tuyết đến Côn Luân Hư, nếu không, hôm nay toàn bộ các người phải chôn thân tại đây!”
Lúc này.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết!
Tất cả người nhà họ Hạ, kể cả mẹ Hạ đều chỉ có một ý nghĩ.
Nếu còn trái lời người đàn ông trước mặt, bọn họ sẽ chết.
“Đại nhân… tôi nói, tôi nói hết…”
Mẹ Hạ sợ như con chim cút: “Hồi tôi còn trẻ, may mắn được cung Xã Tắc của Côn Luân Hư chọn, trở thành một thị nữ của cung Xã Tắc!”
“Sau này…”
Mẹ Hạ hơi xấu hổ: “Sau này tôi mang thai, bố của Nhược Tuyết là một đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc”.
“Một lần trên đường đi làm nhiệm vụ, bị ma thú giết”.
“Sau khi Nhược Tuyết ra đời, trước năm mười tuổi vẫn luôn sống ở cung Xã Tắc”.
“Cho đến khi tôi rời khỏi cung Xã Tắc, đưa theo nó về nhà họ Hạ cổ võ ở giới phàm tục”.
“Khi Nhược Tuyết còn nhỏ, đã có con trai của một vị trưởng lão tỏ ý, sau khi Nhược Tuyết trưởng thành, sẽ trở thành nha hoàn trong phòng của công tử Chu Tần!”
Chu Tần?
Trong lòng Diệp Bắc Minh, người này đã là người chết!
Mẹ Hạ nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái.
Tiếp tục nói: “Tông môn hàng đầu của cung Xã Tắc Côn Luân Hư, nhà họ Hạ tôi không thay đổi được gì!”
“Hơn nữa, công tử Chu Tần đã được một vị thái thượng trưởng lão của cung Xã Tắc nhận làm đệ tử chân truyền”.
“Một câu nói của cậu ta, cả nhà họ Hạ cổ võ tôi sẽ bị tiêu diệt hết!”
“Chúng tôi cũng không ép Nhược Tuyết, nó là đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi được biết tình hình nhà họ Hạ đã chủ động đi vào Côn Luân Hư”.
“Nếu chúng tôi ép Nhược Tuyết, thì cậu không thể nào không biết gì chứ?”
Mẹ Hạ nói xong, lấm lét nhìn Diệp Bắc Minh.
Cung Xã Tắc?
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.
Việc này cũng thật trùng hợp quá rồi.
Văn Nhân Mộc Nguyệt chẳng phải là người của cung Xã Tắc sao?
Bây giờ có lẽ Hầu Tử đã trở thành đệ tử của cung Xã Tắc.
Nhược Tuyết cũng ở cung Xã Tắc!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Hay cho một nhà họ Hạ cổ võ, lại đẩy một cô gái yếu đuối ra làm bia đỡ đạn!”
“Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, không ai có tư cách để cô ấy hầu hạ!”
“Tôi sẽ đích thân đến cung Xã Tắc một chuyến, nếu Nhược Tuyết mất một sợi tóc, tôi không ngại diệt luôn cả cung Xã Tắc đó đâu!”
Cái gì?
Tất cả người nhà họ Hạ kinh sợ ngẩng đầu.
Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất!
Người đàn ông trung niên hít khí lạnh: “Mạnh miệng thật đấy, diệt cả cung Xã Tắc?”
“Diệp Bắc Minh này cũng thật biết bốc phét quá nhỉ!”
“Sợ rằng cậu ta còn không biết cung Xã Tắc là thế nào?”
“Có lẽ cậu ta cho rằng, cung Xã Tắc và thế lực giới phàm tục tương đương nhau?”
Đám người nhà họ Hạ lắc đầu.
Chỉ có Thất Thúc Công tóc và râu đều trắng muốt nghiêm trọng lên tiếng: “Cậu ta, có lẽ có thể làm được thật!”
Trong phút chốc.
Tất cả yên lặng!
“Cái gì?”
Đám người há miệng.
Mẹ Hạ cau mày: “Thất Thúc Công, ông nói đùa phải không, dù thế nào Diệp Bắc Minh cũng không thể nào đối địch với cung Xã Tắc!”
“Nếu cậu ta dám đến cung Xã Tắc, chắc chắn là nộp mạng!”
“Chưa chắc!”
Thất Thúc Công lắc đầu.
Đôi mắt già nua phát ra tinh quang: “Mọi người đừng quên, ban đầu chúng ta cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh không phải là đối thủ của gia tộc cổ võ”.
“Nhưng sau này thì sao?”
“Cậu ta đã diệt bao nhiêu thế lực sánh ngang với gia tộc cổ võ?”
“Thậm chí, cậu ta còn diệt cả gia tộc người canh giữ!”
“Hiện nay, Diệp Bắc Minh là người số một Long Quốc!”
“Mọi người nghĩ xem mới qua bao lâu chứ?”
Đám người sững sờ.
Mẹ Hạ nhả ra một câu: “Xùy, hình như… chưa đến ba tháng!”
Lời vừa được nói ra, tất cả người nhà họ Hạ đều ngẩn người!
Ực ực!
Đồng loạt nuốt nước miếng.
Vãi!
Đúng thế!
Bắt đầu từ khi bọn họ nghe được cái tên Diệp Bắc Minh, cho đến khi Diệp Bắc Minh trở thành người số một Long Quốc!
Còn chưa đến ba tháng!
Bọn họ chỉ thấy sự khủng bố của Diệp Bắc Minh, lại bất giác quên mất tốc độ khởi dậy của Diệp Bắc Minh
Ba tháng… vãi!
Đúng là nghịch thiên!
“Đúng thế!”
Khuôn mặt Thất Thúc Công đỏ bừng: “Cho dù ném thanh niên yêu nghiệt nhất cung Xã Tắc đến giới phàm tục!”
“Trong ba tháng, hắn có thể đứng trên đỉnh của Long Quốc không?”
Tất cả người nhà họ Hạ đều trầm mặc.
Câu trả lời rất rõ ràng, không thể!
Thất Thúc Công nhìn mẹ Hạ: “Cô ấy à, nhìn nhầm người rồi”.
“Diệp Bắc Minh mới là chân long, không hề kém hơn truyền nhân của bất kỳ thế lực Côn Luân Hư nào!”
“Cậu ta không phải người tầm thường!”
Vẻ mặt của mẹ Hạ kỳ dị: “Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật sao?”
Liền sau đó..