Là một vài bộ quần áo và đồ chơi trẻ con.
Diệp Bắc Minh động ý niệm, những bộ quần áo này xuất hiện trong tay anh.
Đường may hơi gượng gạo, không khó nhìn ra, là do một người phụ nữ khâu từng đường kim mũi chỉ.
“Mẹ…”
Diệp Bắc Minh đỏ hoe đôi mắt.
Bên trên có khí tức của mẹ.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau dùng vạn lý truy tông đi!”
Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt máu lên trên.
Một lát sau.
Không có phản ứng gì.
“Tại sao lại như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi sớm đã đoán được, thứ nhất, thực lực của cậu không đủ, cho dù dùng vạn lý truy tông, cũng chỉ có thể truy tìm được trong khoảng bán kính một ngàn dặm”.
“Thứ hai, mẹ của cậu chưa chắc đã ở trong phạm vi bán kính một ngàn dặm”.
“Cậu nhóc, muốn tìm mẹ cậu, đầu tiên là nâng cao thực lực trước, thực lực được tăng lên, thì sức mạnh của cậu cũng tăng lên”.
Đến lúc đó dùng vạn lý truy tông tìm mẹ của cậu, chỉ cần một ý nghĩ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cất gọn tất cả quần áo.
Bỗng nhiên, một chiếc chìa khóa trong chiếc nhẫn thu hút sự chú ý của Diệp Bắc Minh.
Một ý nghĩ, chìa khóa xuất hiện trong tay.
Nhìn kiểu dáng của chìa khóa, là sản phẩm công nghiệp hiện đại.
Bên trên chiếc chìa khóa mạ vàng còn có con số 256.
“Nó có ý gì?”
…
Vạn Lăng Phong chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Thi thể của ba tông sư võ đạo được Vạn Lăng Phong đưa đi xử lý.
Nhân tiện điều tra rõ ràng thân phận của họ.
Ngư Ấu Vy được đưa đến phủ Diệp dưỡng thương.
Với y thuật của Diệp Bắc Minh, Ngư Ấu Vy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Người đau khổ duy nhất là Hạ Nhược Tuyết, cô ta lại tỏ tình thất bại.
Nhưng, tối nay cũng coi như rất thành công, dù sao đã hôn được Diệp Bắc Minh.
Nửa đêm.
Ngư Ấu Vy tỉnh lại.
Một giọng nói vang lên: “Cô tỉnh rồi à”.
Soạt!
Ngư Ấu Vy giật nảy mình giống như con mèo.
Cảnh giác nhìn xung quanh.