Phó Quốc Hoa trợn tròn mắt, cứng ngắc tại chỗ.
Mẹ nó!
Huyết Ảnh ở trước mặt ông ta mạnh là thế, sao trong nháy mắt đã sợ mất mật rồi?
Nếu như Phó Quốc Hoa là Huyết Ảnh, nhất định cũng sợ mất mật.
Sức chiến đấu lớn nhất của Huyết Ảnh chính là đôi móng vuốt rèn từ thiên thạch này.
Vậy mà cũng bị kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh một kiếm chém đứt!
Lại bị một kiếm phế bỏ đan điền, không bị dọa sợ mới lạ.
“Là ông tự ra tay hay tôi ra tay?” . truyen bjyx
“Mày đừng hòng!!!”
Phó Quốc Hoa da đầu tê dại, ấn vào một viên gạch trên vách tường.
Một cánh cửa ngầm xuất hiện.
Ông ta xoay người, muốn xông vào cửa ngầm!
Soạt!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh giống như quỷ, ngăn trước mặt Phó Quốc Hoa: “Ông muốn đi đâu?”
Con ngươi Phó Quốc Hoa co rút lại: “Mày…”
Bùm!
Diệp Bắc Minh đá một cước bể đan điền Phó Quốc Hoa, toàn thân ông ta mất hết võ công, thê thảm nằm trên đất!
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngồi xuống: “Nói, tình hình năm đó thế nào?”
Phó Quốc Hoa không còn tâm lý may mắn nữa, nói ra toàn bộ chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước.
Nhà họ Tần Cổ Võ, nhà họ Long Cổ Võ, điện Huyết Hồn là chủ mưu bao vây tấn công mẹ anh!
Còn có một bộ phận Tông Sư võ đạo cũng xem như là đồng lõa!
Năm đó Phó Quốc Hoa cũng chỉ là một Tông Sư nằm ngoài top 300 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu mà thôi!
Vì được chia ba viên đan dược nên mới có thực lực võ đạo như ngày hôm nay.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, anh đã biết gần hết chân tướng.
Lại lấy ra một danh sách: “Người phía trên này có phải đều ra tay?”
Phó Quốc Hoa liếc nhìn: “Tất cả đều ở phía trên này”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Người phía trên này đều phải chết!”
“Cái gì?”
Phó Quốc Hoa kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi?”
“Những cái tên phía trên gần như là một nửa giang sơn của giới võ đạo Hoa Hạ. Trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cũng có đến 30% võ giả!”
“Mày muốn giết sạch bọn họ?”
“Giới võ đạo sẽ đại loạn!! Long Quốc cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn!”
“Không liên quan đến ông”, Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông có thể lên đường rồi”.
Phó Quốc Hoa hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh, đừng giết tôi! Đừng mà!”