Tấn công ra một quyền!
Mang theo cơn lửa giận của thành viên đội Thiên Cơ.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, đứng ở đó.
Lãnh đạm thờ ơ!
Cất giọng thản nhiên: “Nếu tôi ra tay thì coi như tôi thua”.
Thái độ của anh càng khiến các tướng sĩ đội Thiên cơ nổi giận ngút trời.
“Đội Trưởng Lư, dạy cho anh ta một bài học đi!”
“Tên nhóc này thật quá ngạo mạn!”
“Cho anh ta hối hận vì đã đến đây đi!”
Đám người đội Thiên Cơ quát lớn.
“Không vấn đề!”
Lư Quốc Phong trả lời một câu, đã xông đến trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay tung ra một quyền, rơi đến lồng ngực của Diệp Bắc Minh!
Phập!
Một tiếng vang lớn!
Cánh tay đó của Lư Quốc Phong ‘rắc rắc’ một tiếng gãy lìa.
Cả người cũng bị lồng ngực của Diệp Bắc Minh chấn rung bay ra xa, nằm đươi đất thao trường.
Lập tức cả đội Thiên Cơ yên lặng.
Diệp Bắc Minh thực sự còn chưa ra tay, thì đã đánh bại Lư Quốc Phong.
Lúc này, Lư Quốc Phong tỏ vẻ mặt chấn hãi, đôi mắt cũng trừng lên.
“Làm sao có thể?”
“Đội trưởng Lư, anh nhường cậu ta phải không?”
Có người không nhịn được hỏi.
Khuôn mặt Lư Quốc Phong đỏ bừng: “Sao có thể chứ? Sao tôi lại nhường? Cậu ta… cậu ta…”
Lư Quốc Phong cũng thộn mặt!
Theo lý mà nói, cho dù Diệp Bắc Minh là một võ vương, cũng không đến mức chấn rung cho anh ta bay đi được!
Còn khiến anh ta gãy một cánh tay?
Dựa vào cái gì!
Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm.
Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công.
Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất khủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên!
Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta.
“Cậu muốn làm gì?”
Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn.
Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong