Hết sức vui mừng!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Đừng cử động bừa bãi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi kinh mạch hồi phục, tốc độ sẽ nhanh hơn”.
Thạch Lỗi vô cùng vui mừng, dường như anh ta biết vừa nãy tại sao Đoạn Nha lại phản ứng như vậy!
“Thiếu soái Diệp, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của Thạch Lỗi tôi là của cậu!”
Ầm!
Đám đông lại bùng nổ lần nữa.
Một Đoạn Nha.
Một Thạch Lỗi.
Tất cả đều phục ư?
Thư ký Tiền cũng bất ngờ, lòng thầm nghĩ: ‘Tên nhóc này cũng giỏi đấy! Mình còn cho rằng tất cả là do Long chủ yêu quý cậu ta, không ngờ cũng có chút bản lĩnh thật!’
‘Nhưng nơi này là đội Thiên Cơ, không phải có chút bản lĩnh là được! Rất nhiều người có bản lĩnh, cần phải có thực lực tuyệt đối khiến bọn họ thần phục!’
Sau đó.
Người thứ tư đi ra: “Đoạn Nha, Thạch Lỗi, hai người không được rồi!”
“Để Vương Mãnh, đội trưởng đội số năm Thiên Cơ tôi đây khiêu chiến với cậu đi!”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thật mất thời gian! Các anh cùng lên đi!”
“Anh, anh, anh… và anh nữa!”
Diệp Bắc Minh đưa một tay ra chỉ vào những đội trưởng còn lại.
Tổng cộng tám Võ Vương!
Lại muốn bọn họ cùng lên?
Vãi!
Điên rồi sao?
Kể cả thư ký Tiền cũng phải cau mày.
Diệp Bắc Minh lập uy trước mặt thành viên đội Thiên Cơ, anh ta không phản đối.
Nhưng một người chiến với tám Võ Vương, thực sự có hơi tự cao tự đại: “Thiếu soái Diệp, cậu chắc chắn chứ?”
“Thực lực của đại đội trưởng đội Thiên Cơ, hoàn toàn có thể lọt vào top 100 bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy”.
“Long Quốc còn có rất nhiều cao thủ không có tên trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần lo lắng”.
“Được”. . ngôn tình hoàn
Thư ký Tiền không nhiều lời, lùi lại mấy bước.
Anh ta đã nhắc nhở rồi!
Diệp Bắc Minh không nghe, anh ta cũng sẽ không nói nhiều.
Thời khắc quan trọng, anh ta sẽ cho người dừng tay, sẽ không để Diệp Bắc Minh bị phế hay chết.
“Còn đợi cái gì? Cùng lên đi”.