Chưa tới một giây.
Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, dứt khoát, vô cùng quả quyết.
Anh giống như quỷ, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Long Hạo Hiên, giơ tay chém xuống một kiếm!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Phụt!
Máu tươi tung tóe!
Mau!
Quá nhanh!
Không thể thoát được.
Long Hạo Hiên nằm mơ cũng không ngờ thực lực của Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.
“A!!!”
Hắn kêu thảm một tiếng, biểu cảm bất cần đời trên mặt trong phút chốc biến mất, hóa thành tức giận và sự kinh hoàng: “Tay tôi… phế vật, mày thật sự dám ra tay với tao? Tao là người của nhà họ Long Cổ Võ, mày dám chém đứt tay tao?”
Tất cả mọi người đều ngây ra!
Tình huống gì vậy?
Không phải hắn đi ra để uy hiếp ư?
Sao người ta vừa giơ một kiếm đã chém đứt tay hắn rồi?
“Gầm!”
Long Hạo Hiên gào thét một tiếng, phát ra tiếng như hổ gầm rồng hú.
“Mày chết đi!!!”
Hắn giơ tay trái túm cổ họng Diệp Bắc Minh, bề ngoài móng vuốt bao phủ một tầng khí tức vàng nhạt, có thể xé toạc không khí!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Võ kỹ cổ? Đúng là người của gia tộc Cổ Võ”.
Anh thu hồi kiếm Đoạn Long.
Anh còn tưởng rằng Long Hạo Hiên mạnh lắm chứ?
Một quyền đánh ra!
Đụng vào tay Long Hạo Hiên, tiếng rắc rắc giòn dã.
Ngón tay Long Hạo Hiên phút chốc bể nát, đau đến mức khiến hắn kêu thảm một tiếng!
Bốp!
Diệp Bắc Minh xông lên, đánh ra một quyền vào ngực Long Hạo Hiên.
“Phốc!”
Long Hạo Hiên bay rớt ra ngoài, giống như con chó chết nằm trên đất.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, bình luận: “Không tệ, đánh mày không chết, xem ra bình thường mày tu luyện khá nghiêm túc”.
“Mày!!!”
Long Hạo Hiên kích động muốn hộc máu, hắn oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhớ lời hôm nay mày nói, Long Hạo Hiên tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
“Không bỏ qua cho tao?”
Diệp Bắc Minh mặt đầy kỳ quái nhìn Long Hạo Hiên: “Mày cảm thấy sao, hôm nay liệu có thể sống tiếp được?”