Đám người tông chủ Lưu Ly Tông hết sức vui mừng: “Lão tổ, xin hãy ra tay trấn áp người này!”
Điều khiến người ta bất ngờ đó là giọng nói của lão tổ truyền tới: “Giao hôn thê của người này ra, để hắn rời đi!”
“Cái gì?”
Đám người tông chủ Lưu Ly Tông trợn tròn mắt.
Bà lão ngây người, sau đó gầm hét lên: “Lão tổ, sao người có thể…”
Giọng nói lão tổ Lưu Ly Tông truyền tới: “Bắt đầu từ bây giờ, đuổi trưởng lão Từ của Thần Nữ Phong ra khỏi Lưu Ly Tông!”
“Còn Chu Nhược Giai, anh bạn Diệp có thể mang đi!”
“Anh bạn Diệp có thể nể mặt tôi, đừng giết hại những người khác của Lưu Ly Tông nữa?”
Đám người Lưu Ly Tông ngơ ngác!
Lão tổ lại… nhận thua?
Mặc dù không trực tiếp nhận thua!
Nhưng ý tứ của lời này chính là nhận thua!!!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Sắc mặt bà lão từ xanh mét hóa trắng bệch, gào thét về phía cấm địa của Lưu Ly Tông: “Lão gia, ông nói gì vậy?”
“Đuổi tôi ra khỏi Lưu Ly Tông!!!”
“Sao ông có thể làm như vậy? Bà đây cống hiến ít hơn ai có mặt ở đây?!!!”
Xung quanh im lặng như tờ!
Không ai trả lời bà lão.
Lúc này.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng truyền tới: “Nhược Giai đâu?”
Anh đã bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục dùng Vạn Lí Truy Tung tìm kiếm từ trước.
Lúc này Chu Nhược Giai không ở Lưu Ly Tông!
Bà lão điên cuồng cười lớn: “Ha ha, nhóc con, dù bà đây có chết!”
“Cũng sẽ không nói cho mày đâu, mày muốn biết tung tích của Nhược Giai?”
“Kiếp sau đi! Dù gì bà đây cũng đã bị phế, sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Mày giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ha ha, muốn chết hả, không đơn giản vậy đâu!”
Vù!
Hai mắt anh chợt lóe, hai tia huyết quang xâm nhập vào hai mắt bà lão!
Sưu hồn, Huyết Hồn Chú!
Trong phút chốc.
Tất cả những tin tức liên quan đến Chu Nhược Giai trong đầu ba lão rơi vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Bà cho Nhược Giai uống nước vong tình?!!!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy phẫn nộ.
Cúi đầu nhìn bà lão như nhìn một người chết.
Giây tiếp theo.
Anh nhướng mày, tìm thấy tin tức mới nhất của Chu Nhược Giai: “Nhà họ Trịnh, đất tổ Côn Luân Hư?”
“Bà vì tư lợi cá nhân mà bán Nhược Giai cho nhà họ Trịnh?”
Lúc này.
Trong đầu bà lão lại không còn bất kỳ bí mật gì nữa.
Đất tổ Côn Luân Hư ở trên long mạch Côn Luân Hư!
Được trời ưu đãi, chiếm lượng lớn khí vận ở Côn Luân Hư!
Lớp lớp võ giả thiên phú nghịch thiên xuất hiện, chiếm gần như trên 90% tài nguyên tu võ của Côn Luân Hư.
Đất tổ Côn Luân Hư có kết giới!
Ba mươi năm mở một lần.
Chỉ cần có thể đi vào đất tổ, chắc chắn cá chép hóa rồng!
Nhà họ Trịnh, một trong những thế lực của đất tổ Côn Luân Hư!
Bà lão tên là Từ Huệ, bà ta bán Chu Nhược Giai cho nhà họ Trịnh chính là để bản thân nhận được che chỏ!
Thoát khỏi Lưu Ly Tông, tiến vào trong đất tổ!
“Ha ha ha ha ha…”
Sau khi Diệp Bắc Minh biết được toàn bộ tin tức, cười lạnh không dứt: “Từ Tuệ, bà đúng là tội đáng muôn chết!”
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, mươi ba cây kim vàng bay ra ngoài!
Lập tức lao trong cơ thể bà lão.
Kim bạc cứu người!
Kim vàng đoạt mệnh!
Quỷ Môn Thập Tam Châm lần đầu xuất hiện cả mười ba cây!
“A!”
Bà lão hét rống lên.
Giống như có một đám ác quỷ đang xé linh hồn bà ta, nét mặt già nua vặn vẹo!
Xương cốt toàn thân kêu ‘rắc rắc’!
Bắp thịt co rút, không ngừng run rẩy!
Bà lão sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Van… van xin cậu giết tôi đi”.
“Tôi có rất nhiều tài sản, giao cả cho cậu!”
“Giết tôi đi!!! Mau lên, cầu xin cậu giết tôi!!!”
Cơ thể bà lão văn vẹo theo một tư thế vô cùng kinh khủng, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Cậu muốn gì tôi cũng cho cậu!”
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Thật sự muốn gì cũng được?”
Ầm ầm ầm!
Bà lão không ngừng dập đầu: “Đúng đúng đúng!”
“Cái gì cũng được!”
Trong lòng ảo tưởng một tia may mắn.
Chỉ cần tên sát thần thả mình ra, bà làm gì cũng được!
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Tôi muốn mạng bà!”
Bà lão chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn trừng: “Mày…”
Diệp Bắc Minh lập tức xoay người rời đi: “Hưởng thụ cho tốt vào, Quỷ Môn Thập Tam Châm ngoài tôi và sư phụ tôi ra, không ai có thể hóa giải!”
“Không!!! Đừng… cầu xin cậu đừng đi!”
Bà lão phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng: “Ma quỷ, mày đúng là ma quỷ!!!”
“Từ Tuệ tao có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên quảng trường của Lưu Ly Tông.
Đám người Lưu Ly Tông nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Cơ thể mềm mại của Mộc Tuyết Tình run len: “Sát thần… anh ta thật sự là sát thần!”
Hoảng sợ nhìn về phía bà lão: “Sư phụ…”
...!
Trước khi đi đến đất tổ Côn Luân Hư, Diệp Bắc Minh đi một chuyến đến thành Côn Luân trước.
Tiến vào thương hội nhà họ Ngô.
Một đám người khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!”
Đám người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Đường Thiên Ngạo, Lăng Thi Âm đều ở đây.
Ngoài bọn họ ra, thư ký Tiền cũng tiến vào trong Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Thư ký Tiền cũng tới?”
Thư ký Tiền mỉm cười: “Long Soái, bây giờ Long Quốc yên ổn chưa từng có”.
“Chúng tôi muốn các tướng sĩ Long Hồn tiến vào Côn Luân Hư lịch luyện!”
“Bồi dưỡng võ giả thực lực mạnh cho Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh nhìn thư ký Tiền: “Đây là ý của sư huynh sao?”
Thư ký Tiền nghiêm túc nói: “Là ý của Long chủ, cũng là ý của hội trưởng lão”.
“Trước kia Long Quốc nằm trong không chế của người bảo vệ gia tộc, mà người bảo vệ gia tộc lại độc quyền con đường tiến vào Côn Luân Hư!”
“Hôm nay Long Soái cậu lại đứng vững được ở Côn Luân Hư, trách nhiệm nặng nề phục hưng Long Quốc lại đặt lên vai cậu rồi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ chốc lát.
Lặng lẽ gật đầu: “Được!”
Thư ký Tiền mừng rỡ: “Cảm ơn Long Soái!”
“Nhưng…”
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi chỉ phụ trách 3000 tướng sĩ đội Thiên Cơ kia đề thăng đến cảnh giới Võ Tôn, còn những cái khác phải dựa vào chính bọn họ”..