Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà cũng không biết cảnh giới của các sư tỷ.

Cũng không thể tìm thấy các sư tỷ.

Anh chỉ có thể đi từng bước tính từng bước mà thôi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, đừng nhớ tới sư tỷ của mình nữa”.

“Việc quan trọng trước mắt của cậu là nhanh chóng tăng tiến cảnh giới!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Đúng thể, tăng cấp thực lực là quan trọng nhất”.

“Chẳng biết tình hình trong đất tổ Côn Luân Hư thế nào nữa, đi tìm ai đó hỏi trước đã”.

Nói xong, anh định bụng rời khỏi sơn cốc.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh tối sầm mặt mày, nhìn về một hướng nói: “Có người đến đây!”
Hơn mười người tu võ đi vào trong sơn cốc, trong đó có hai người có cảnh giới Tiên Thiên.

Năm Võ Thần.

Những người còn lại đều là Võ Đế!
Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nhanh chóng tản ra bao vây anh.

Một người trẻ tuổi trong số đó bước tới, mở một bức tranh ra, hỏi: “Anh chính là Diệp Bắc Minh à?”
Con ngươi anh lạnh xuống!
Sát khí nổi lên hừng hực!
Diệp Bắc Minh bình thản đáp lời: “Anh là ai?”
Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Tôi là ai à?”
“Tôi là Bạch Tranh Phong, cái tên Bạch Kiều Sở mà anh giết chết kia là em trai của tôi!”
“Anh nói xem tôi là ai?”
Diệp Bắc Minh nhìn gã ta nói: “Nếu nói thế thì anh tới đây để báo thù cho Bạch Kiều Sở à?”
“Không không không!”
Bạch Tranh Phong lắc đầu nói: “Anh đừng nghĩ nhiều”.

Gã ta mỉm cười nói: “Anh đã giết Bạch Kiều Sở, đối với tôi mà nói chẳng khác nào bớt một đối thủ cạnh tranh”.

“Tôi cảm ơn anh còn không kịp nữa là, cớ sao lại đi báo thù cho Bạch Kiều Sở chứ?”
Giọng điệu gã ta thay đổi: “Chẳng qua là nghe nói trong tay anh có kiếm Đoạn Long phải không nhỉ? Một kiếm mà đã đánh nát thang Long Môn nữa!”
“Thang Long Môn có lai lịch rất khủng khiếp.

Vậy chắc thanh kiếm kia không phải vật tầm thường nhỉ?”
Rồi gã ta ra lệnh như hoàng đế nói: “Tôi rất hứng thú với thanh kiếm đó nên cho anh mười nhịp thở, mau quỳ xuống!”
“Rồi đưa hai tay dâng lên thanh kiếm kia đây, rồi sau đó anh có thể cút!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn Bạch Tranh Phong.

Mãi đến khi gã ta nói hết lời rồi mới nói: “Còn gì nữa không?”
Thái độ của anh khiến Bạch Tranh Phong tức giận: “Nhãi nhép kia, mày tưởng tao đang nói đùa à?”
gã ta dứt lời rồi ra lệnh cho thuộc hạ!
“Bắt cậu ta lại!”
Vút!
Hai ông lão cảnh giới Tiên Thiên ra tay rất lưu loát.

Sau lưng anh bùng lên luồng sát khí ngút trời.

Hai hình ảnh mãnh hổ hiện lên.

Chúng lập tức lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Tuy Diệp Bắc Minh đã từng giết võ giả Tiên Thiên nhưng đều dùng cuồng hóa của Long Đế Quyết rồi phối hợp với sức mạnh của kiếm Đoạn Long!
Chỉ dựa vào thực lực của anh thì sợ rằng không thể nào giết chết võ giả Tiên Thiên được.

Nhưng mà.

Diệp Bắc Minh muốn thử sức.

Thử xem mình không dựa vào Long Đế Quyết.

Thử xem mình không dựa vào kiếm Đoạn Long.

Khi ấy thực lực của mình sẽ ra sao đây?
Với lại anh có Bất Diệt Kim Thân Quyết và cả áo giáp Thiên Tằm Ti, không đến mức nguy nan!
Diệp Bắc Minh giậm chân, tung ra một quyền đón đầu đòn tấn công của hai võ giả Tiên Thiên.

Ánh mắt một ông già trong đó hệt như rắn độc.

Ông ta nở một nụ cười tàn nhẫn nói: “Ranh con kia, sao mày không dùng kiếm Đoạn Long kia đi?”
“Một nắm đấm mà cũng muốn đối đầu với lão phu hay sao?”
Rầm!
Nắm đấm hai người va chạm vào nhau, lực lượng khủng khiếp lan ra.

Xoạt xoạt xoạt!
Diệp Bắc Minh lùi về sau ba mươi bước: “Đây là sức mạnh của Tiên Thiên ư?”
Lồng ngực anh đau rát.

...!
Cách đó vài trăm mét.

Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đang đứng đó.

Tiêu Nhã Phi hơi nôn nóng nói: “Chị ơi, mấy tên nhà họ Bạch đó quá đáng quá!”
“Chúng ta ra tay cứu cậu ta một lần đi!”
Tiêu Dung Phi hơi do dự, nhìn vào ông lão đứng đằng sau mình: “Bát trưởng lão, nhờ người ra tay giúp một lần!”
Gương mặt già nua của Bát trưởng lão nghiêm nghị, ông ta híp mắt: “Cô chủ, thế lực nhà họ Tiêu chúng ta và nhà họ Bạch chẳng kém nhau là bao”.

“Nếu giờ vô duyên vô cớ ra tay cứu người thì sợ là sẽ đắc tội với nhà họ Bạch!”
Tiêu Dung Phi nhíu màu: “Người kia đã từng cứu mạng tôi!”
Bát trưởng lão vẫn lắc đầu nói: “Cô chủ, lần này lão phu ra ngoài chỉ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà an toàn mà thôi”.

“Còn những chuyện khác thì không cần quan tâm!”
“Hơn nữa, trong tối còn có hai người trên cả Tiên Thiên của nhà họ Bạch đang âm thầm quan sát cô cho rằng tên kia có thể toàn mạng hay sao?”
“Cái gì?”
Tiêu Dung Phi sững người.

Tiêu Nhã Phi cũng ngơ ngác, không tin nổi: “Nhà họ Bạch bị điên rồi à?”
“Chỉ để giết một người mà phái ra cả hai cường giả trên cả Tiên Thiên!”
Bát trưởng lão trầm tư nói: “Tất cả chỉ vì thần khí chưa xác định kiếm Đoạn Long kia thôi!”
...!
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Thừa quá, cậu mới tới Võ Tôn trung kỳ, chỉ coi như là người tu võ cấp thấp mà thôi!”
“Người ta đang ở cảnh giới Tiên Thiên, coi như tiến vào phạm trù võ đạo cấp cao rồi”.

“May thay nội lực trong cơ thể cậu đã chuyển hóa thành chân nguyên từ lâu!”
“Hơn nữa cậu còn có Bất Diệt Kim Thân Quyết, nếu không thì một quyền đó đã đánh cậu tan xương nát thịt rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Tiên Thiên đúng là mạnh thật!”
Coi như mình đã hiểu biết phần nào về thực lực của võ giả Tiên Thiên.

Bạch Tranh Phong thấy Diệp Bắc Minh bị đánh lui, bèn phì cười nói: “Nhãi ranh, thực lực của mày chỉ có thế à?”
“Có vẻ như suy đoán của nhà họ Bạch bọn tao đúng rồi, mày có thể giết chết Hoàng Phủ Nguyên tất cả đều nhờ vào thanh kiếm kia!”
Hai ông lão kia dừng tay.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Bạch Tranh Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ có vậy thôi hả? Tao còn tưởng mày bản lĩnh lắm”.

“Mau dùng kiếm Đoạn Long kia đi!”
Biểu hiện của gã ta hơi phiền.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao gã ta vẫn luôn muốn tôi dùng kiếm Đoạn Long thế?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui