Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Năm Võ Thần.

Hai mươi mấy Võ Đế đồng loạt xông lên.

“Giết!”
Ông già Võ Thần đỉnh phong lao tới tấn công.

Ông ta thét lên: “Bị thương rồi thì đừng giả vỡ trước mặt tao, mày không xứng!”
“Chết cho lão phu!”
Ông ta tung ra một quyền.

Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha ha, tới đúng lúc lắm!”
“Long Đế, năm Võ Thần đủ cho ông hấp thu rồi nhỉ!”
Giọng của Long Đế truyền tới: “Đủ rồi!”
Ầm!
Ngay sau đó, trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng lực lượng hung tàn.

Cả người anh rực màu máu.

Hệt như người vừa mới bước ra từ núi xác biến máu vậy.

Lực lượng tăng vọt lên.

Anh nắm chặt lấy nắm đấm của ông lão kia rồi bẻ nó ra.

Tiếng răng rắc vang lên.

Tay ông lão kia bị bẻ gãy: “Á...”
Diệp Bắc Minh tóm lấy vai ông ta rồi xé ra.


Máu bay đầy trời, tất cả chúng đều bị Diệp Bắc Minh hấp thu.

Ầm ầm!
Sấm chớp giật đùng đùng.

Ngay lập tức.

Anh xuất hiện đằng sau một Võ Thần khác.

Anh đưa tay lên, máu hóa thành long trảo.

Phụt!
Một trảo đó đâm thủng cơ thể Võ Thần kia, bóp nát trái tim người nọ.

Rầm!
Diệp Bắc Minh giậm chân nhảy vọt lên trời cao trông như vượn như khỉ, thoáng chốc đã xuất hiện trên đầu vị Võ Thần thứ ba.

Huyết khí bùng nổ.

Anh giẫm mạnh chân xuống.

Đầu của vị Võ Thần thứ ba lún xuống ngực.

“Trời ơi...!”
Bạch Tranh Phong hít sâu, mọi người đã bị dọa chết lặng rồi.

Gã ta xoay người định tháo chạy.

Diệp Bắc Minh xông thẳng tới.

Hai Võ Thần còn lại hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”
Hai người họ xông lên, một trái một phải cùng tấn công vào DIệp Bắc Minh.

Kiếm Đoạn Long quét ngang đất trời.

Phụt! Phụt!
Hai vị Võ Thần ấy bị kiếm Đoạn Long chém nát như miếng đậu hũ.

Những Võ Đế kia vừa tới gần Diệp Bắc Minh mười mét đã bị giết chết ngay lập tức.

Tiêu Nhã Phi há hốc mồm: “Ôi mẹ ơi!”
Khóe miệng Tiêu Dung Phi cứng đờ.

Cô ta còn đang lo lắng Diệp Bắc Minh có vấn đề gì, bây giờ có vẻ như cô ta lo thừa rồi.

Bát trưởng lão sững người, e dè nhìn vào Diệp Bắc Minh, nghĩ thầm: ‘Tên này còn mạnh hơn lời người ngoài đồn đại nữa, lẽ nào cậu ta là người định mệnh đó thật ư?’
Vút!
Diệp Bắc Minh lao lên như bom như đạn, nhanh chóng đuổi theo Bạch Tranh Phong.

Rồi gã ta vào lưng gã ta.

Rầm!
Bạch Tranh Phong bị đá văng ra như chó, gương mặt điển tra trượt dài trên mặt đất.


Đến khi người gã ta trượt thành rãnh mới dừng lại.

Khi gã ta đứng dậy thì mặt đã bầm dập cả rồi.

Gã ta quỳ rạp xuống đất.

Rầm rầm rầm!
Rồi dập đầu điên cuồng như một tên điên.

Bạch Tranh Phong hoảng sợ cầu xin tha mạng: “Xin tha mạng, xin Sát Thần đại nhân tha mạng, Bạch Tranh Phong tôi là đồ ngu, tôi là đồ ngu!”
“Tôi ngàn vạn lần không nên chọc giận Sát Thần đại nhân!”
“Xin ngài bố thí cho tôi cái mạng!”
Kẻ ban đầu kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.

Mà giờ thì sao.

Giờ kẻ đó chỉ còn lại sự kinh hoàng, khiếp sợ, khẩn cầu tha mạng.

Diệp Bắc Minh cười phá lên: “Ha ha ha”.

Anh cầm kiếm Đoạn Long từ từ bước tới.

Bạch Tranh Phong sợ nằm liệt trên mặt đất, dùng hai chân đạp tới đạp lui liên tục lùi ra sau: “Không, không không không, đừng mà...”
Bỗng nhiên.

Bát trưởng lão mở miệng: “Người trẻ tuổi ơi, xin dừng tay!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kinh ngạc nhìn Bát trưởng lão: “Bát trưởng lão, người làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh tối sầm: “Ông muốn cứu gã ta à?”
Anh đã để ý tới đôi chị em và ông lão kia rồi.

Vừa rồi bọn họ không ra tay nên anh cũng mặc kệ họ.

Bát trưởng lão lắc đầu đáp: “Người trẻ tuổi à, cậu có quen biết với các cô chủ của tôi nên lão phu mới nhắc nhở cậu một câu!”
“Bạch Tranh Phong là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch, trong năm gia tộc đứng đầu đất tổ, nhà họ Bạch xếp cuối cùng!”
“Nhưng một khi nhà họ Bạch nổi giận, cậu cảm thấy mình có thể chịu nổi lửa giận của bọn họ không?”
“Có lẽ giết Bạch Tranh Phong sẽ giúp cậu nguôi giận!”
“Nhưng sau đó đợi cậu sẽ là sự đuổi giết vô tận của nhà họ Bạch!”
Bạch Thanh Phong hoàn hồn lại.


Sự sợ hãi trong lòng gã ta lập tức biến mất.

Ngay sau đó.

Gã ta từ từ đứng lên, không nhịn được cười bảo: “Ha ha ha, đúng thế!”
“Tao là một trong chín đứa con của nhà họ Bạch!”
“Bố tao là người đứng đầu nhà họ Bạch, mẹ tao là con gái của thái thượng trưởng lão của Long Đường!”
“Tao sợ cái quần gì chứ!”
Bạch Tranh Phong chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh nói: “Tên...”
Hai chữ “súc sinh” còn chưa kịp ra khỏi miệng.

Phụt...!
Một đường kiếm khí nhanh như điện xoẹt lướt qua.

Bạch Tranh Phong ôm cổ, đôi mắt ngập sự sợ hãi.

Máu tươi chảy ra ào ào từ kẽ ngón tay: “Mày...”
Đầu gã ta rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.

Chỉ còn cơ thể đứng đó.

“Á!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi hét lên.

Bát trưởng lão cứng họng nhìn, khóe miệng co rút: “Cậu...!cậu dám giết thật à?”
Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Dung Phi: “Cô là bạn thân của thất sư tỷ, vậy cô có biết các sư tỷ khác của tôi không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận