Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Vô số ma thú phía dưới đều run bần bật!
Nhìn kỹ lại, trên lưng mỗi một con ma thú đó.

Đều có một thanh niên ngồi lên!
Thanh niên ngồi trên lưng phi hổ vân rồng vô cùng anh tuấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Cũng không biết gia tộc nghĩ thế nào, lại cho chúng ta đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó tìm người”.

“Nghe nói có một đám thổ dân sống ở tận cuối của rừng rậm!”
“Có một số thổ dân vì đi qua khu rừng này mà thập tử nhất sinh?”
“Chính là khu rừng này, tôi nhắm mắt cũng có thể vượt qua!”
Tràn đầy ngạo mạn!
Cô gái ngồi trên lưng thú một sừng cau mày: “Bơn bớt kiểu cao cao tại thượng đó của anh đi!”
“Lần này chúng ta ra ngoài là tìm kiếm con cháu đời sau của nhà họ Diệp!”
“Bệ hạ không còn nhiều thời gian, nguyện vọng cuối cùng chính là rửa sạch oan ức cho nhà họ Diệp!”
“Năm đó, sự việc nhà họ Diệp là án oan!”
Người thanh niên bĩu môi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp cũng thật may mắn!”
“Tôi thấy bọn họ cũng sắp gia nhập đám thổ dân rồi đấy, lại có thể một bước lên trời!”
“Nhưng mà ấy à, nhà họ Diệp cũng có không ít kẻ thù, mấy gia tộc đó sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Diệp trở lại hoàng triều Đại Chu đâu!”
Cô gái trẻ lạnh lùng quát một tiếng: “Anh bớt nói vài câu đi, tìm được đời sau nhà họ Diệp rồi tính!”
Người thanh niên trẻ uể oải hô một câu: “Đi thôi!”
“Hú!”
Phi hổ vân rồng dưới người gầm một tiếng, tăng tốc bay đi.

Lúc này.

Một người phụ nữ trong rừng rậm ma thú chấn hãi ngẩng đầu, trong cơ thể truyền ra giọng kinh ngạc: “Đây là… ma thú cấp chín?”
Tôn Thiến chấn hãi hỏi: “Thần nữ Túc Hoàng, bà nói đây là ma thú cấp chín?”
“Chẳng lẽ ma thú sâu trong rừng rậm ma thú muốn rời khỏi nơi này?”
Thần nữ Túc Hoàng cất giọng nghiêm trọng: “Hai con ma thú này khác, đã bị người ta thuần phục”.

“Chắc không phải là loại thú trong rừng rậm ma thú, mà là bay qua rừng rậm ma thú!”
“Côn Luân Hư sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cách cách cách!
Ngựa Thiểm Điện phi chạy về phía cấm địa long mạch.

Tiêu Nhã Phi ôm vòng eo thon của Tiêu Dung Phi.

Chiếc cằm xinh xắn chống lên vai của Tiêu Dung Phi, nhả hơi bên tai cô ta: “Chị à, thiên phú của tên Diệp Bắc Minh này mạnh như vậy, em cảm thấy nhất định phải lôi kéo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Dung Phi trừng đôi mắt: “Được rồi đấy”.

“Anh ta rất cao ngạo, hơn nữa thiên phú thực sự kinh người”.

“Muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, sợ rằng, rất khó!”
Tiêu Nhã Phi cắn thùy tai Tiêu Dung Phi: “Rất khó sao?”
“Chị, với dung mạo của chị, muốn bảo anh ta gia nhập nhà họ Tiêu, chẳng phải chỉ là việc ngoắc ngón tay thôi mà!”
“Cùng lắm chị hy sinh bản thân một chút, người ta chắc chắn sẽ đồng ý!”
Tiêu Dung Phi quát một tiếng: “Con bé này, em nói linh tinh gì thế hả?”
Nhưng sợ Diệp Bắc Minh nghe thấy.

Còn nhìn về phía bóng lưng của anh một cái!
Cũng may tốc độ của ngựa Thiểm Điện rất nhanh.

Vượt qua tốc độ của âm thanh!
Bọn họ nói chuyện phía sau Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh ở phía trước hoàn toàn không nghe thấy.

Tiêu Nhã Phi tỏ vẻ mặt vô tội: “A, chị, chị không đồng ý hy sinh bản thân à?”
“Vậy em đành hy sinh vậy”.

Tiêu Dung Phi kinh ngạc: “Em nói cái gì?”
“Con bé này, em dám làm bừa, xem chị có đánh chết em không!”
Tiêu Nhã Phi cười quái dị một tiếng: “Hi hi, em đùa thôi mà”.

“Vậy còn tạm!”
Tiêu Dung Phi thở nhẹ nhõm.

Cô ta không phát hiện ra em gái nhìn không rời mắt bóng lưng của Diệp Bắc Minh với vẻ hiếu kỳ.

Đột nhiên.

Phía sau vang lên tiếng guốc ngựa dồn dập!
Cách cách cách!
Giống như thiên binh vạn mã xông đến.

Hai chị em quay đầu nhìn, vẻ mặt biến sắc.

Chỉ thấy một đoàn người cưỡi ma thú phi tới, khí thế bừng bừng!
Một lá cờ thêu chữ ‘Thẩm’ phấp phới bay trong gió, vô cùng nổi bật!
Hai chị em kinh ngạc: “Nhà họ Thẩm!”
Dẫn đầu là một người thanh niên mặc áo giáp, nạm đá quý năm sáu màu sắc cưỡi trên một con ma thú.

Sắc mặt đỏ bừng hô lớn: “Nhanh! Nhanh!”
“Tăng tốc, tăng tốc cho tao!”
“Phi đến cấm địa long mạch với tốc độ nhanh nhất cho tôi, hôm nay em gái tôi làm lễ trưởng thành mười tám tuổi, tôi phải là người đầu tiên đến đó!”
Thẩm Thông!
Đội ngũ phía sau đồng thanh trả lời: “Rõ!”
Cách cách cách!
Mấy chục con ngựa vẩy rồng như sấm sét, xông về phía hai cô gái: “Tất cả tránh ra!”
Không hề có ý giảm tốc độ!
Khuôn mặt của bát trưởng lão sầm xuống: “Không ổn, là ma thú cấp năm, ngựa vẩy rồng!”
“Là Thẩm Thông, cậu ấm lớn nhất nhà họ Thẩm trong tổ địa Côn Luân Hư!”
“Sao lại là tên ôn thần này?”
“Tiểu thư, mau tránh đi!”
Tiêu Nhã Phi hét lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, mau tránh đi!”
Con ngựa Thiểm Điện trắng của hai người sớm đã bị ngựa vẩy rồng dọa sợ.

Bốn chân giống như bị đổ chì, đứng bất động tại chỗ, run lên bần bật!
Khoảng cách mấy chục mét, đến nơi trong chớp mắt!
Bát trưởng lão nhảy vụt lên cao, tóm lấy hai chị em tránh sang một bên!
Phụt!
Ngựa Điện Thiểm trắng bị đụng lật dưới đất, ngựa vảy rồng phía sau dẫm qua.

Máu thịt bắn tung tóe!
Đôi mắt của Tiêu Nhã Phi đỏ bừng: “Tiểu Bạch!”
Khuôn mặt Tiêu Dung Phi tái nhợt!
Nếu không phải bát trưởng lão ra tay, kết cục của bọn họ sợ rằng cũng giống như Tiểu Bạch!
Đột nhiên.

Tiêu Dung Phi nhìn về phía trước: “Hỏng rồi, cậu Diệp còn ở phía trước!”
Soạt!
Ba người nhìn qua.

Chỉ thấy.

Ngựa Thiểm Điện đen của Diệp Bắc Minh đang cưỡi cũng dừng tại chỗ, phát ra tiếng “Hí hí hí”.

Rất hiển nhiên cũng bị dọa sợ!
Tiêu Dung Phi kêu lớn: “Cậu Diệp, những người này đến từ nhà họ Thẩm tổ địa, đừng xung đột với họ!”
“Tránh đi trước rồi tính!”
Diệp Bắc Minh phớt lờ.

Đôi mắt lạnh như băng!
Khuôn mặt già của bát trưởng lão biến sắc: “Không hay rồi, với tính cách của cậu ta, tuyệt đối sẽ không tránh!”
Lúc này.

Thẩm Thông cũng chú ý đến Diệp Bắc Minh, hắn gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày còn không tránh phải không?”
“Vậy mày đi chết đi!”
“Ngựa vẩy rồng, tăng tốc cho tao! Tăng tốc!”
Cách cách cách!
Mặt đất chấn rung, gần như sắp nổ tung!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui